Chương 2: Dẫn Sói Vào Nhà

Editor: caramela

Beta

-er: xiangxiang48

_______________________

"Thời gian không sai biệt lắm." Người đàn ông bắt chéo hai chân híp híp mắt.

Dựa theo lời nói của hắn, ở không trung chiếu xuống một vài chùm ánh sáng, phân biệt bao phủ lấy bốn người.

Từ góc độ của người đứng xem, thân thể bị bao phủ lấy như là bị hòa tan từng chút một, cho đến khi biến mất.

"Không biết lần này có thể sống sót được mấy người." Một giọng nữ ôn nhu mở miệng.

Người đàn ông bắt chéo hai chân đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên thay đổi thành tư thế ngồi nghiêm chỉnh, mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn ra xa.

Bên trong sương mù mờ mịt, bước ra hai bóng người.

"Là người của Quy Phần."

"Xem ra lời đồn là sự thật." Người đàn ông đeo kính vẫn luôn nằm trên mặt bàn không nhúc nhích ngẩng đầu: "Quy Phần đã chết mất một thành viên."

Quy Phần không thể nghi ngờ là đội ngũ có thực lực mạnh nhất, thành viên tuy ít nhưng đều là những người mạnh.

"Không biết là phó bản nào mà khiến cho cả Quy Phần đều thất bại." Người đàn ông đeo kính mắt biểu lộ vài phần phức tạp.

Mọi người không khỏi lâm vào trầm mặc.

"Lần này tới mấy người mới?" Từ đằng xa đi tới lại gần, người phong cách Smart đi theo sau người đàn ông cao lớn mở miệng hỏi.

"Bốn người." Có người trả lời.

Tên Smart bĩu môi: "Đều như thế nào?"

"Tố chất không tệ." Người đàn ông đeo kính ôn hòa mà mở miệng: "Không có ai la hét om sòm cả."

Tên Smart lảm nhảm, còn muốn tán gẫu nữa nhưng bị lão đại nhà mình liếc mắt qua liền ngoan ngoãn câm miệng.

Người đàn ông cao lớn nhìn về phía màn nước: "Kết quả cuối cùng như nào, rất nhanh sẽ có đáp án thôi."

Bốn phía tràn ngập mùi gỗ ẩm mốc, Tô Nhĩ đang ở trong một ngôi biệt thự, phía trước có đứa bé nằm trên giường đang không ngừng khóc nháo.

"Không phải trò đùa dai." Hắn quay đầu, người bên cạnh vẻ mặt trắng bệch, từ từ nhắm hai mắt lại thấp giọng thì thào.

Tô Nhĩ trầm mặc, hoàn toàn chính xác là không có người nào có thể có đủ lực lượng để làm ra trò đùa dai như vậy.

"Ồn muốn chết."

Làm cho mọi người trầm mặc hít thở không thông, ở bên giường chỗ đứa bé bỗng xuất hiện một thân ảnh, hắn mặc bộ âu phục cũ nát, hùng hùng hổ hổ mà dùng đốt ngón tay gõ vào thanh chắn giường, đứa bé đột nhiên nín khóc.

Mọi người vô thức lui ra sau hai bước, không có hắn, xuất hiện trước mặt bọn họ, nhất định không phải là người mang ý tốt.

Tai trái người đàn ông nở ra một đóa hoa hồng màu sắc ảm đạm, rễ cây từ phía sau tai xuyên qua da, có thể thấy rõ trông giống như những đường hoa văn tràn lan, tuy buồn cười nhưng lại rất đáng sợ.

"Hoan nghênh mọi người tiến vào thế giới bảy ngày bảy đêm." Người đàn ông ý thức được ngữ khí có chút khắc nghiệt, mỉm cười xin lỗi hướng về phía bọn họ khom lưng: "Ta là người chủ trì của phó bản này, Nguyệt Quý tiên sinh."

"Kiên nhẫn là một phẩm chất tốt đẹp." Nguyệt Quý tiên sinh giương hai tay ra, dùng một loại ngữ điệu khoa trương nói chuyện, dường như ở trước mặt hắn không phải là người chơi đang sợ hãi mà là hiện trường khán giả nhiệt liệt: "Trò chơi này rất đơn giản, gọi là ngủ đi ngủ đi, bảo bối thân ái của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!