Thấy Kỷ Hành nhất thời không có ý tứ nói gì, Ôn Bất Ngữ thật vất vả mới nghẹn ra mấy chữ:
"Có phải có chút...! qua loa không?"
Tô Nhĩ tự nhận đây là biện pháp tốt sau cùng.
Một hồi lâu, Kỷ Hành rốt cuộc mở miệng:
"Ở bên trong phó bản, minh hôn là phạm vào điều kiêng kị, người sống tránh còn không kịp." Lý trí phân tích tai hại với Tô Nhĩ:
"Nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng."
Tôi hiểu.
Tô Nhĩ trầm giọng nói:
"Tránh đi quỷ quái tập kích chỉ là một trong những mục đích, nếu như có thể dựa vào minh hôn vượt qua cửa ải khó, lúc tổng kết giá trị mị lực có khả năng tăng vọt về chất, thêm nữa..."
Ánh mắt đảo qua hai người:
"Mẹ Chu Lâm Quân là đầu sỏ gây tội hại chết hắn, sau khi hắn hóa quỷ vì cái gì không có tiến hành trả thù?"
Ôn Bất Ngữ vô thức nói:
"Giết mẹ thế nhưng là tội lớn."
"Dựa theo vệ trưởng lời nói, năm đó Chu mẫu là bởi vì người trong lòng không trúng cử giận chó đánh mèo con trai. Nếu chỉ là hồi còn trẻ có vài phần rung động, còn không đến mức bị choáng váng đầu óc." Tô Nhĩ:
"Dù nói thế nào cũng là máu mủ ruột thịt."
Ôn Bất Ngữ nét mặt biến đổi, hơi có vẻ chần chừ nói:
"Chẳng lẽ...! Chu mẫu có người khác bên ngoài?"
Tô Nhĩ gật đầu:
"Không những thế, có lẽ còn bị Chu Lâm Quân phát hiện, bà ta mới có thể bất đắc dĩ tiên hạ thủ vi cường*."
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Trong thị trấn này tình thân so với quy củ, thì chả là gì cả.
Lý Thủ Chương có thể vì vị trí vệ trưởng mà bỏ thuốc cha ruột cùng chú bác, Chu Lâm Quân tự nhiên cũng có thể bởi vì lo lắng bị mẹ liên lụy, muốn bí mật diệt trừ đối phương.
Ôn Bất Ngữ có loại cảm giác buồn nôn, cô không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào ra tay với cha mẹ được.
"Yêu đương vụng trộm không thể nghi ngờ là phá hỏng quy củ, Chu Lâm Quân có lý do giết bà ta," Tô Nhĩ ánh mắt khẽ nhúc nhích:
"Trừ phi trên tay Chu mẫu có đồ vật gì đó có thể bảo vệ tính mạng."
Nghe vậy Ôn Bất Ngữ hai mắt tỏa sáng, mơ hồ nghĩ tới điều gì, trong phó bản sẽ có cung cấp một hai đạo cụ ẩn như vậy cho người chơi khai quật, đáng tiếc bình thường muốn tìm được đều khó như lên trời.
"Chỉ là suy đoán mà thôi, cụ thể thế nào phải chờ sau khi nhìn thấy Chu mẫu mới có thể đưa ra quyết định." Tô Nhĩ dặn dò Kỷ Hành:
"Kết hôn cũng không thể trắng tay vô ích, anh nghĩ cách đem tôi bán đi, đổi về đạo cụ."
... Kỷ Hành: Cậu xác định?
Tô Nhĩ gật đầu, đột nhiên hỏi: Bạch Yến đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!