Chương 17: Tụ Họp

Sau khi đã có quyết định lần thứ nhất lại không lập tức thực hiện.

Lúc Tô Nhĩ ở cửa ra vào hơi chần chừ, hoa quỷ cốt có thể che đậy cảm giác của quỷ, nhưng lại không nhất định có thể giấu được người chủ trì.

Theo như lời nói trong sách tuyên truyền, người chủ trì có năng lực giám sát, có nghĩa là một chút thủ đoạn của người chơi không thể gạt được bọn hắn.

Không đúng... Tô Nhĩ thì thào lắc đầu:

"Đây là lời lẽ sai trái."

Súng phóng điện xem như là đạo cụ, nó đối với người chủ trì có thể sinh ra tác dụng, chỉ có điều hiệu quả và ứng dụng ở trên người quỷ hoàn toàn ngược lại.

Nghĩ tới đây Tô Nhĩ nheo mắt, chỉ sợ cả Kỷ Hành cũng không biết thứ này đối với người chủ trì có hữu dụng hay không, dù sao người chơi đối mặt với kẻ địch là quỷ, người chủ trì chỉ cần cẩn thận đề phòng.

Thử xem đã.

Trước mắt cũng không có nơi tốt hơn đi, mình cũng không thể đến Từ Đường, bức ép Ôn Bất Ngữ và Kỷ Hành rời đi, cậu không có cái ý nghĩ kia cũng không có bản lĩnh này.

Tô Nhĩ động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà trèo tường tiến vào sân nhỏ, đầu lâu sau lưng như hình với bóng.

Thư Hải tiên sinh đang dựa vào đầu giường, lật xem quyển sách cầm trong tay.

Nghe được động tĩnh trong sân, nhíu nhíu mày.

Tô Nhĩ cố ý làm ra chút ít âm thanh, dụ đối phương đi ra xem xét, nhưng không có hiệu quả.

Nghĩ lại, ngày đầu tiên lúc Qua Húc Nham bị giết, người chủ trì khẳng định cũng đã nghe được động tĩnh, lại lựa chọn bỏ qua.

Quyết định chắc chắn, dứt khoát trực tiếp đẩy cửa vào.

Chuyện làm xong, trong nháy mắt đi vào cũng khó tránh khỏi có chút kinh sợ, tay chốc lát không rời súng phóng điện, dường như đang tìm một loại tâm lý an ủi.

Thư Hải tiên sinh giương mắt, ánh mắt lướt qua Tô Nhĩ nhìn về đầu lâu phía sau cậu.

Tô Nhĩ không khỏi mừng thầm, có tác dụng!

Phần vui sướng này không thể duy trì bao lâu, liền phát hiện đóa hoa quỷ cốt trong túi áo tốc độ nở rộ so với trước còn nhanh hơn.

Thừa dịp lực chú ý của Thư Hải tiên sinh bị đầu lâu ngoài cửa hấp dẫn, cậu vội vàng quẹo vào cuối giường động tác rón rén chậm bò lên.

Thư Hải tiên sinh dường như cảm giác được cái gì, có dấu hiệu quay người, Tô Nhĩ lập tức cứng ngắc.

Cậu không một chút phân tâm, cũng không tránh được bởi vì sức nặng trên giường lưu lại từng điểm lõm.

Cũng may chỗ ở Dục đường cung cấp hoàn cảnh không tốt, chỉ có một tầng đệm giường hơi mỏng, không tính quá rõ ràng.

Tô Nhĩ hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới một chút.

Thư Hải tiên sinh còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến.

Giòi bọ dày đặc lúc nhúc đang hướng phía trước giường bò tới, thậm chí còn có xu hướng muốn chui vào trong giày của hắn.

Đồ vật khốn nạn!

Sau lưng Tô Nhĩ lộ ra biểu cảm mỉm cười thản nhiên, theo như ăn mặc cử chỉ thường ngày có thể nhìn ra, Thư Hải tiên sinh yêu sạch sẽ thích đọc sách, liền quần áo trang phục đều có rất ít nếp nhăn, hôm nay chợt nhìn đến những thứ giòi bọ này, sao có thể bình tĩnh nổi.

Tiếng xì xì truyền đến, thân thể giòi bọ như là đốt lửa, đùng đùng nổ tung toàn bộ.

"Đem người giao ra đây." Hoàn toàn không thèm để ý giòi bọ chết đi, đầu lâu giật giật, đúng là đang phát ra thanh âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!