Khoảng cách giữa các mộ với nhau không xa, có bia ước chừng cao mấy mét, phía trên ghi chép chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt, người chế tạo bia dùng hành động biểu hiện ra thế nào gọi là tội lỗi chồng chất*.
*câu gốc: khánh trúc nan thư (chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi).
Trong Từ Đường các vệ trưởng qua từng thời kỳ nhiều nhất là hai dòng họ Lý, Chu, hơn nữa cái hòm bỏ phiếu làm từ xương trắng kia, khiến cho Tô Nhĩ vô thức tìm kiếm mộ bia có hai họ này.
Trừ đi cô gái Lý gia tự sát cách đây không lâu, chỉ tìm được một mộ bia họ Lý, tính toán theo năm sinh và năm mất trên tấm bia, đứa bé kia mới chỉ mười ba tuổi, ghi chép tội lỗi là vụng trộm đi ra ngoài chơi nên bị chết đuối.
Nhẫn nại tính tình dạo qua một vòng từ đầu đến cuối, cuối cùng tìm được một bia mộ tên là Chu Lâm Quân ở gần phía vách núi.
Bởi vì niên đại có chút lâu, đã bị mưa gió ăn mòn, chữ Chu phía trên đã bị mờ nhạt không rõ đi một ít.
Lại nhìn tội lỗi: Ăn cắp.
So sánh với những mộ bia khác, chỉ có vỏn vẹn hai chữ.
Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Hành: "Có thể có quỷ đột nhiên ló đầu ra không?"
"Khả năng không lớn." Kỷ Hành nói: "Trừ phi cậu phạm vào kiêng kị nào đó."
Trò chơi thiên vị quỷ, nhưng có cho chúng nó hạn chế, nếu không người chơi căn bản không có đất đặt chân.
Tô Nhĩ: "Đào mộ có tính không?"
Kỷ Hành không mở miệng, Ôn Bất Ngữ trước hít một hơi khí lạnh, người này điên rồi!
Tô Nhĩ đương nhiên không phải tùy hứng làm bậy, chỉ có mở hòm quan tài mới có thể xác định hòm bỏ phiếu làm từ xương cốt trong Từ Đường có phải thuộc về người này hay không.
Kỷ Hành không có trả lời.
Tô Nhĩ biết mình không nên có thói quen hỏi anh mọi chuyện, nhanh chóng thay đổi tâm tính suy nghĩ độc lập, chôn ở chỗ này đều là người bị coi là sỉ nhục trong thị trấn, thậm chí mảnh đất này căn bản không nhìn thấy có dấu vết người đến cúng tế, hơn phân nửa xác định là bãi tha ma.
Dù vậy, cũng không có thể nói có mười phần nắm chắc sau khi đào ra có thể bảo đảm toàn thân trở ra.
Dùng nửa phút suy nghĩ, Tô Nhĩ hạ quyết tâm, chuẩn bị đào.
Bây giờ còn có Kỷ Hành mang theo, về sau không biết phải đối mặt với bao nhiêu lựa chọn giữa lúc sống chết, sao có thể nhiều lần làm được vẹn toàn.
Mắt thấy cậu trước dùng tay áo bọc tay lại đào bới, chịu không nổi tốc độ chậm chạp, lại đi dạo một vòng nhanh chóng tìm một tấm ván gỗ làm cái xẻng thô sơ mà dùng, Ôn Bất Ngữ cảm thấy thần kinh đều đang run lên: "Có phải nên ngăn cản một chút không?"
Kỷ Hành liếc nhìn cô, người sau cứng rắn nuốt lại lời đang nói.
Ôn Bất Ngữ cắn răng, đi lên trước giúp đỡ Tô Nhĩ cùng đào.
"Hả?" Tô Nhĩ có chút kinh ngạc.
"Một mình cậu, trước khi trời tối cũng không chắc có thể đào xong." Ôn Bất Ngữ căn bản không muốn đến giúp đỡ, nhưng nếu như cái gì cũng không làm, sớm muộn gì sẽ bị Kỷ Hành xem như quân cờ phế vật mà vứt bỏ.
Tô Nhĩ nhíu mày, thực lực của người này tuy rằng không mạnh, nhưng có thể sống đến bây giờ cũng có lí do cả.
Trong chuyện đào đồ vật này, Ôn Bất Ngữ hiển nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn so với Tô Nhĩ, tìm được đúng điểm bắt đầu đào.
Hơn nữa cô tiến trò chơi lâu, giá trị võ lực cũng hơn xa Tô Nhĩ, hai người hợp lực rất nhanh có thể thấy một góc quan tài.
Ôn Bất Ngữ: "Muốn mở không?"
Tô Nhĩ nhẹ nhàng gõ nắp quan tài: "Có ở đây không?"
Ôn Bất Ngữ im lặng, vừa muốn nói chuyện, trong quan truyền đến một tiếng Đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!