Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa, mãi tối muộn mới ngủ được, lúc Tô Nhĩ rời giường khó tránh khỏi có chút đau đầu.
Phản xạ có điều kiện trước tiên lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, có một tin nhắn chưa đọc từ Triệu Tam Lưỡng: [tự giải quyết cho tốt đi.]
Cẩn thận xem xét ý nghĩa của mấy chữ này...! Xem ra Kỷ Hành đã từ chối đề nghị vĩ đại của mình.
Lắc đầu đem sách giáo khoa nhét vào cặp sách, Tô Nhĩ cũng không quá mức để trong lòng, đều là thành viên cùng một đội, mua bán không thành vẫn còn thấu tình đạt lý, đoán trước được với tư cách là đội trưởng anh sẽ không làm gì với mình.
Triệu Tam Lưỡng đêm khuya còn gửi tới một phần văn kiện, đều là một ít tin tức tương đối quan trọng.
Tô Nhĩ in ra rồi dán ở phần đáp án trong đề thi Ngũ Tam, phần văn kiện thì xóa bỏ hoàn toàn.
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của ta..."
Trên đường ngâm nga giai điệu nhỏ, người đi đường nhìn mà tránh xa.
Từ nhà đến trường học cũng chỉ mất có 20, trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, nghe thấy không ít âm thanh rì rầm.
Sau khi nhìn thấy là cậu, không ít người đang bổ sung bài tập lấy từ trong ngăn bàn ra, lòng vẫn còn sợ hãi:
"Còn tưởng là giáo viên."
Tô Nhĩ ngồi xuống chỗ của mình, bạn học đeo kính ngồi phía trên ngẩng đầu hướng phía cửa nhìn quanh:
"Chúc Vân sao còn chưa đến? Mình còn một bài tập cuối cùng nữa chưa làm xong."
Tô Nhĩ lấy ra sách bài tập:
"Cậu chép của tôi này."
Bạn học đeo mắt kính cự tuyệt: "Bài giải của cậu quá tóm tắt rồi, quan trọng là không thể đảm bảo tính chính xác.
Chủ nhiệm lớp thái độ khác thường, ở một phút cuối trước khi vào tiết học mới vội vã vào lớp, vẻ mặt đầy nghiêm túc, khéo léo nói vài câu phải học một cách thích hợp giảm bớt áp lực học tập.
Vừa tan học, Tô Nhĩ liền thấy mấy nữ sinh chơi khá thân với Chúc Vân bị gọi lên văn phòng.
Bạn học đeo mắt kính cảm thấy không đúng lắm, quay sang hỏi thăm cậu Chúc Vân có phải là xin nghỉ ốm hay không, Tô Nhĩ cười cười, trả lời bảo không rõ lắm.
Trường học quy định học sinh cuối cấp phải học tiết tự học buổi tối, hai ngày nay thời tiết không tốt lắm, rất sớm liền tối sầm lại.
Tiếng chuông vang lên trong nháy mắt, không ít học sinh gấp không chờ nổi kết bạn cùng về.
Tô Nhĩ, không đi à?
Tô Nhĩ tùy ý lấy cớ:
"Tôi còn chờ một bạn nữa."
Đối phương mập mờ mà nháy mắt mấy cái:
"Vụng trộm kết giao bạn gái à?"
Trêu ghẹo nhau vài câu, học sinh trong phòng học dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có mình cậu.
Hàng ngày Chúc Vân chỉ mang bài tập về nhà, trên mặt bàn còn để không ít sách, trong ngăn bàn cũng có một đống.
Nghiêm túc mở ra từng trang một trong sách giáo khoa còn để lại, nhìn những chú thích kín mít khắp trang là biết tốn rất nhiều công sức.
Học sinh dần dần rời khỏi trường học, xung quanh tất cả dần yên tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!