Đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Cảnh, tay của Ôn Tri Hòa cứ run lên bần bật.
Trợ lý Hạ nói với cô rằng Hạ Trưng Triều không sao cả, chỉ bị bầm tím phần mềm, tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh, lòng cô vẫn thắt lại một chút.
Vụ tai nạn liên hoàn trong tin tức đẩy đưa không liên quan gì đến Hạ Trưng Triều, thời gian xảy ra là 3 ngày trước, chỉ tình cờ làm cô lướt thấy, mà bản thân lại không chú ý đến thời gian đăng. Vụ tai nạn xe của Hạ Trưng Triều không quá nghiêm trọng, ngay cả tài xế lái xe cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng.
Tài xế khi đi qua đại lộ trong thành phố, gặp phải một cậu bé băng qua đường, theo bản năng đánh lái đâm vào một phòng tôn tạm bằng thép tấm nên mới gây ra tai nạn. May mà chiếc xe thương vụ đó có rất nhiều túi khí an toàn, tấm tôn của phòng thép cũng không hoàn toàn đập vỡ kính, nếu không rất có khả năng mảnh vỡ đã găm vào cổ họng người bị thương.
Nghĩ đến hình ảnh đó, lòng Ôn Tri Hòa càng thêm khó chịu. Cảm giác hoảng hốt, bơ vơ sau tai nạn vẫn còn quanh quẩn trong lồng ngực, cô ngồi bên giường bệnh, rất lâu không thể định thần lại.
Tài xế đã tỉnh lại từ nửa tiếng trước, còn Hạ Trưng Triều có lẽ vì mấy ngày nay bận rộn công việc, mệt mỏi quá độ nên thời gian hôn mê sẽ dài hơn.
Đường nét khuôn mặt anh vẫn trong sáng thanh tú, nhưng lộ ra vẻ tái nhợt, có thể thấy quầng thâm dưới mắt, tình trạng da càng thêm mỏng manh. Bởi vì nhắm mắt, bị thương, trông anh tiều tụy hơn thường ngày.
Nhìn lâu rồi, hơi nước đọng trong hốc mắt không nhịn được mà trào ra ngoài. Ôn Tri Hòa lấy tay che mắt, hít sâu một hơi.
Cô không thể không thừa nhận, vào khoảnh khắc nghe được tin dữ Hạ Trưng Triều gặp chuyện, cô cảm giác như cuộc đời mình sắp tiêu tùng.
Một khoảng thời gian rất dài, cô quen tính dựa dẫm vào anh, nương tựa vào anh. Cho dù phòng làm việc đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự kiểm soát của Hằng Xuyên, bản thân cô cũng còn có dự án phim ảnh đang chờ
quay, một số nguồn thu nhập khác, kho vàng đủ để đời sau không lo ăn mặc… Nhưng người nhà duy nhất của cô, dường như chỉ có anh.
Hạ Trưng Triều trong mối quan hệ này đã đóng vai trò mà cô cần và còn thiếu đó. Anh bù đắp cho phần thiếu vắng ba từ nhỏ của cô, cũng cho đủ sự dịu dàng mà Ôn Hà chưa từng cho. Mạnh mẽ, đáng tin cậy, không gì không làm được, là những đại từ về anh trong lòng cô từ trước đến nay.
Nhưng con người không phải hoàn toàn vạn năng, luôn không thể tránh khỏi chủ đề sinh ly tử biệt.
Trước kia Ôn Tri Hòa chưa bao giờ suy xét đến những điều này, nhưng hôm nay, trong đầu cô lang thang vô số khả năng có thể xảy ra trong tương lai.
Tám giờ tối, Ôn Tri Hòa từ nhà vệ sinh đi ra, đối mặt với Hạ Bác Dịch ở cửa phòng bệnh.
Anh ta xách theo ít trái cây, còn mang theo mấy tập tài liệu, nói là công ty bên đó gấp rút cần phê duyệt ký tên, vừa hay Hạ tổng tỉnh lại, liền mang đến.
Nghe nói đã tỉnh, lòng Ôn Tri Hòa thắt lại, lại nghe còn phải làm việc, cô cau mày: "Gấp đến vậy sao? Không thể nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy ký tên à?"
Hạ Bác Dịch có chút khó xử: "Cũng không phải gấp lắm, thật ra là Hạ tổng vội muốn…"
Hạ Bác Dịch cũng chỉ là người làm công, Ôn Tri Hòa hiểu, ý thức được giọng điệu mình hơi gay gắt, cô dịu giọng: "Nếu anh không ngại, có thể đưa tài liệu cho tôi trước được không?"
Trước kia có công việc cần nói, Hạ Trưng Triều chưa từng kiêng dè cô, còn để cô làm trợ lý hai lần, cho nên yêu cầu này cũng không quá đáng.
Hạ Bác Dịch cũng biết điều đó, đáp ứng rất nhanh: "Không thành vấn đề."
Ôn Tri Hòa một tay cầm giỏ trái cây một tay cầm tài liệu, đẩy cửa vào phòng bệnh, quay đầu nhìn qua cửa sổ, xác nhận Hạ Bác Dịch đã đi rồi, cô tạm thời đặt đồ vật sang một bên, móc gương nhỏ ra xác nhận mắt mình có còn đỏ không.
Xác nhận lớp trang điểm không trôi, cô lại nhẹ tay nhẹ chân cầm lấy mấy thứ đó, đi vào bên trong.
Hạ Trưng Triều quả thực đã tỉnh, anh đang dựa vào bàn xem tài liệu. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy, tiếng bút máy viết chữ của anh. Nếu không phải thấy anh mặc đồ bệnh nhân, cánh tay băng bó một vòng và trên tay còn đang truyền dịch, Ôn Tri Hòa gần như nghi ngờ liệu anh có thật sự gặp tai nạn xe cộ không.
"Tại sao anh không nghỉ ngơi cho tốt?"
Ôn Tri Hòa như dỗi hờn đặt thẳng giỏ trái cây lên ghế, trong giọng nói còn lộ ra ý run rẩy vì vừa khóc xong.
Tập tài liệu cuối cùng còn vài trang chưa xem, tay Hạ Trưng Triều đang lật góc giấy dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía cô, khóe môi khẽ nhếch lên, giơ tay nói: "Lại chỗ anh."
Ôn Tri Hòa mím môi, ngoan ngoãn ghé sát qua, vừa đứng yên bên giường, bàn tay đang treo kim truyền của Hạ Trưng Triều đã vòng qua eo cô, vỗ nhẹ hai cái.
Động tác của anh không hề suồng sã, nhưng người cô nhạy cảm, không chịu nổi sự đụng chạm: "Anh làm gì vậy…"
"Sống sót sau tai nạn nên ôm một chút." Giọng Hạ Trưng Triều rất trầm khàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!