Cô bé nói dối · Ôn Tri Hòa im lặng không nói lời nào, suốt quãng đường về nhà luôn giả chết. Cho dù cô có rất nhiều lời ngụy biện để có thể ngang hàng với anh, nhưng cô mệt mỏi rồi.
Những bộ quần áo, túi xách mua ở Hawaii đã được người giúp việc mang về nhà trước và sắp xếp trong phòng thay đồ. Còn quà tặng người khác thì đặt ở phòng chứa đồ tầng một. Ôn Tri Hòa kiểm kê một lượt, nhanh chóng dán nhãn tương ứng lên, nhờ dì giúp việc chọn ngày gửi đi.
Lên phòng sinh hoạt ở tầng hai, Ôn Tri Hòa muốn nằm nghỉ một chút, nhưng nhìn những món quà chưa được sắp xếp kia, vẫn phải bò dậy bày biện từng cái một.
Kéo ngăn tủ cuối cùng ra, bên trong như thường lệ là một ít giấy tờ, nằm ở trên cùng, là bản hợp đồng Hạ Trưng Triều đưa ra lúc trước khi đề nghị cô kết hôn giả.
Bản hợp đồng ban đầu thường xuyên bị cô lôi ra xem đi xem lại. Bởi vì nội dung nhạy cảm, ngại nhờ luật sư, cô còn liên hệ với tư vấn pháp luật cao cấp trực tuyến, dùng tên giả đánh mã để tư vấn xem trong đó có cạm bẫy hay không.
Nhưng cô đã ký tên rồi, hợp đồng dù có là điều khoản bá vương thế nào, cô cũng không có cách nào lộ ra, huống chi bản thân đã tiêu tiền thẻ tín dụng của anh.
Đã có một thời gian, nội tâm Ôn Tri Hòa là sợ hãi, lo bị Hạ Trưng Triều khởi tố bắt vào tù. Cô tự an ủi mình, trước khi kết hôn giả với anh, cả đời này cô cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, không ở được biệt thự xa hoa như vậy. Cô xui xẻo như thế, sao có thể gặp toàn chuyện tốt được, có thể có một năm trải nghiệm làm phu nhân nhà giàu coi như cũng tốt rồi.
Lần nữa lật xem hợp đồng, tâm trạng thật sự rất khác biệt. Trước kia biết nó bá đạo, không công bằng, chỉ có thể nén giận, còn bây giờ… cô không nhịn nổi nữa.
Về đến nhà là buổi chiều, Hạ Trưng Triều quen làm việc liên tục không nghỉ ngơi, lúc này đã đến công ty xử lý công việc, nhắn tin nói cô tối 8 giờ sẽ về, bảo cô tự ăn cơm.
Ôn Tri Hòa trả lời một chữ "Ừ", định chụp ảnh bản hợp đồng vừa tìm ra gửi cho anh công kích, lại cảm thấy gửi qua mạng không thú vị, cho nên hạ quyết tâm đợi anh về nhà.
Dì Tần làm một bàn toàn món cô thích ăn. Ăn uống no nê xong, Ôn Tri Hòa sắp xếp lịch trình công việc tiếp theo, vẽ vẽ gạch gạch trên lịch.
Bận rộn đến 8 giờ 15 phút, cô day day bả vai, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, trở về liền nằm yên trên giường, đặt lưng xuống là ngủ say như chết.
Ô tô bật đèn nháy kép dừng ở cửa biệt thự. Hạ Trưng Triều xuống xe xem đồng hồ, chậm hơn thời gian dự kiến một tiếng, nới lỏng cà vạt khẽ thở ra.
Đèn tầng hai biệt thự sáng trưng, anh đoán Ôn Tri Hòa sẽ không ngủ quá sớm, cho dù về nhà là ngủ ngay, lúc này cũng nên tỉnh rồi.
Đi qua huyền quan lên tầng hai, bước chân Hạ Trưng Triều vững vàng, nhanh hơn thường lệ một chút. Vặn cửa vào phòng sinh hoạt, có thể ngửi thấy mùi hương an thần đặc trưng của Ôn Tri Hòa, hô hấp bất giác chậm lại.
Cách bài trí không có gì thay đổi, chỉ đơn giản là thêm vài món đồ trang trí mới, trông càng chật chội hơn. Liếc nhìn đống chăn gối phồng lên trên giường, Hạ Trưng Triều mày mắt hơi giãn ra, cảm thấy bất đắc dĩ vì sự phán đoán sai lầm của mình.
Ống tay áo xắn lên, rửa tay lau khô vệt nước, Hạ Trưng Triều đi đến bên giường, dùng mu bàn tay vén chăn ra, có thể thấy một gương mặt giống như quả vải đã bóc vỏ.
Cho dù mấy ngày nay ở đảo mỗi ngày đều gặp cô, nhưng Hạ Trưng Triều dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Anh vuốt tóc cô, năm ngón tay hoàn toàn luồn vào mái tóc mềm mại, lại hơi chỉnh lại dây áo ngủ bị tuột khỏi vai.
Ôn Tri Hòa nhíu mày xoay người, đá tung chăn lụa ra, nửa người trên lộ ra trong không khí.
Hạ Trưng Triều vừa định giúp cô kéo lại, cô lại híp mắt, dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Ngây ra một giây, hai giây, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay anh, giọng nói mang theo âm mũi nồng đậm: "Sao anh về muộn thế…"
Hạ Trưng Triều cúi người đến gần, tay kia chống bên gối cô, ghì chặt ánh mắt cô: "Vẫn luôn đợi anh à?"
Đầu óc Ôn Tri Hòa có chút hỗn loạn, nhưng không đến mức ý thức không rõ, có thể biết mình nên trả lời cái gì: "Ai thèm… là Em muốn dạy dỗ anh."
Cô nói, chủ động vòng tay qua cổ anh.
Hương thơm sau khi tắm gội vẫn còn vương lại trên cổ. Chăn nệm ấm áp khiến hơi nóng bốc lên lưu hương, càng thêm thơm ngát nồng đượm.
Mỗi hơi thở của Hạ Trưng Triều luôn là mùi cam quýt của cô, đôi mắt đen dần trở nên đặc quánh, không kìm được mà vùi vào ngực cô hôn hôn.
Anh hôn sâu lại dùng lòng bàn tay ấn xuống, đầu gối Ôn Tri Hòa hơi cong lên, không khỏi thấp giọng rên một tiếng.
Vạt áo lỏng lẻo, Hạ Trưng Triều không dời tay đi, giọng nói rất trầm: "Dạy dỗ cái gì?"
Ôn Tri Hòa đã tỉnh táo lại, quấn lấy anh một lúc, cách lớp quần tây mà chưa đi vào, đã bị ma sát đến không ngừng l*n đ*nh, kiên trì chưa đến năm phút.
Hạ Trưng Triều vỗ nhẹ vào sườn eo cô, không chút lưu tình mà nhàn nhạt nói: "4 phút 39 giây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!