Hạ Trưng Triều trên giường cũng không dịu dàng, Ôn Tri Hòa đã sớm biết. Anh có thể dùng lời dỗ dành ngon ngọt để làm những chuyện độc ác và hạ lưu nhất.
Trà hoa uống vào bụng, tạo thành một ngọn đồi nhỏ căng tròn. Hạ Trưng Triều dùng lòng bàn tay ấn xuống, khiến dòng nước tí tách phun trào, loang ra thành vũng trên giường.
Tay kia của anh nâng cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, bên tai là giọng nói trầm ấm từ tính: "Đẹp quá, thấy không?"
Chỉ gật đầu là vô dụng, còn phải ngoan ngoãn phụ họa. Ôn Tri Hòa mềm mại nói những lời đó, lại nhận được sự đáp lại càng mãnh liệt hơn từ anh.
Hai chân kẹp chặt lấy vòng eo gầy mà rắn chắc, cường tráng của người đàn ông. Cô đã bị va chạm đến đầu óc choáng váng, gần như đến ranh giới mất đi ý thức. Mỗi khi đến lúc này, Hạ Trưng Triều sẽ luôn thấp giọng dỗ dành:
"Còn có thể cố thêm một lát nữa không?" "Chỗ này của em còn muốn đúng không?" "Bảo bối ngoan, thử lại lần nữa nào."
"Thật tốt", "đẹp lắm", "ngọt ngào", "tuyệt vời" là những lời khen anh thường treo trên môi. "Bảo bối ngoan", "bé ngoan" là cách anh luôn gọi cô. Khi Ôn Tri Hòa không thể chịu đựng được nữa, sẽ duỗi tay ôm chặt cổ anh, dùng giọng mũi nồng đậm gọi ra từ an toàn, có khi gọi anh là "daddy", có khi gọi "Chủ nhân". Phần lớn thời gian, Hạ Trưng Triều nghe xong những lời này sẽ luôn đối xử với cô nhân từ hơn một chút.
Cùng với đợt tấn công cuối cùng, khuỷu tay và khoeo chân Ôn Tri Hòa mỏi nhừ đến mức không ôm nổi anh nữa.
Đêm đó, cô gối lên ngực Hạ Trưng Triều thiếp đi. Nếu bỏ qua cơn đau nhức vào ngày hôm sau, giấc ngủ này của cô coi như cũng yên ổn.
Du thuyền lênh đênh trên biển một đêm một ngày. Sau khi hồi phục thể lực, Hạ Trưng Triều đưa cô đi trải nghiệm lặn ống thở và lái mô tô nước. Cập bờ về biệt thự, cô tìm lại được túi xách của mình, lại gạch thêm một mục trong cuốn sổ ghi chép, sau đó dừng lại một giây, viết xuống một dòng: muốn mang một bó cẩm chướng đi thăm bà Ninh.
Cuốn sổ ghi chép chỉ lớn bằng lòng bàn tay, Ôn Tri Hòa thường xuyên nhét vào túi rồi quên lấy ra. Hạ Trưng Triều đã quen với việc sống một mình cùng cô, cho nên quần áo bẩn trong giỏ, đều do anh sắp xếp lại rồi mới nhét vào máy giặt. Việc cuốn sổ rơi ra từ trong đó là chuyện thuận tay, nhìn thấy dòng chữ nhỏ tròn trịa đáng yêu kia cũng là do anh vô tình liếc thấy.
Sổ ghi chép của Ôn Tri Hòa rất ít khi ghi lại những chuyện liên quan đến anh, đây là lần đầu tiên, mặc dù người cô muốn thăm hỏi là Ninh Đường.
Hạ Trưng Triều không làm rõ chuyện mình lại xem trộm sổ của cô, lặng lẽ đặt trả lại vào túi xách của cô.
Ôn Tri Hòa hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng trong mấy ngày nghỉ dưỡng trên đảo, cô thường bị Hạ Trưng Triều hỏi về chuyện tương lai.
Hạ Trưng Triều lập cho cô một bảng so sánh cuộc đời, bên trái là thông tin cá nhân của cô, bên phải là của Hạ Trưng Triều. Giai đoạn cuộc đời trước 20 tuổi của cô, Hạ Trưng Triều đã liệt kê điền đầy đủ, bao gồm và không giới hạn ở địa điểm thời gian bệnh viện cô sinh ra, trường tiểu học và thời gian nhập học của cô… kéo dài đến năm hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học.
Anh lớn hơn cô 12 tuổi, cho nên trong 12 năm đầu đời của anh, phần của cô là khoảng trống.
Mười hai khoảng trống, chiếm cứ suốt một trang trong bảng so sánh cuộc đời, thể hiện sự khác biệt tuổi tác một cách rất cụ thể. Muốn đồng bộ tiến trình, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hạ Trưng Triều trao quyền quyết định cho cô, để cô cầm bút viết xuống tương lai của cô, còn nguyện vọng của anh, chỉ dùng bút chì ghi chú rất nhạt. Ví dụ như anh hy vọng, có thể kết hôn với cô vào năm 33 tuổi .
Bảng so sánh đặt trước mặt, Ôn Tri Hòa khẽ vặn cây bút máy, trong lòng có chút cảm xúc vi diệu.
Năm cô mười lăm tuổi, cô từng nghĩ về tương lai của mình. Khi đó cô có hảo cảm với cậu học bá trong lớp, thầm mến một thời gian, ảo tưởng thi đại học vào cùng một thành phố, có thể thuận lợi tỏ tình rồi ở bên nhau, sau đó làm một công việc tạm ổn mình thích và cùng nhau sống hết quãng đời còn lại, chỉ có điều sau này cô không còn thích cậu ấy như vậy nữa.
Năm cô 17 tuổi, cô đã không còn ôm ảo tưởng quá lớn về tình yêu, cả ngày chỉ chạy đôn đáo ở các đoàn phim lớn, tự bỏ tiền túi làm phim ngắn. Dù xung quanh không thiếu những anh chàng đẹp trai, phóng khoáng, nhà làm kinh doanh, cô cũng không có hứng thú nói chuyện yêu đương. Gặp được người đàn ông không ham mê nhan sắc/thân thể thật sự quá khó khăn, người đàn ông duy nhất cô có hảo cảm lại vì có bạn gái sắp cưới, nên trực tiếp bị b*p ch*t từ trong trứng nước.
Những người đàn ông cô từng có hảo cảm, từng thích, không có một ai giống Hạ Trưng Triều. Hạ Trưng Triều kéo giá trị tài lực, ngoại hình lên mức cao nhất, khuyết điểm duy nhất e rằng là tuổi tác.
Mà đây chính là điều khiến cô cảm thấy vi diệu.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có liên quan đến một người đàn ông như vậy, cũng không nghĩ tới sẽ thật sự đến bước bàn chuyện cưới hỏi.
Cuộc đàm phán đầu tiên là vào dịp năm mới, gần đến ngày hợp đồng kết thúc hôm nay, trùng hợp lại là mùa đông, nhưng lại ấm áp như mùa xuân.
Người đàn ông trước mắt đã không còn vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, anh dùng thái độ chân thành nhất để cầu hôn cô.
Bữa tối dưới ánh nến rất lãng mạn, trên bàn là những món ăn do chính tay anh nấu, tấm lót khăn trải bàn cũng do anh tỉ mỉ bày biện. Mỗi một cánh hoa, mỗi một cành hồng nở rộ diễm lệ, chiếc khăn lụa màu vàng sẫm lót trong áo vest của anh đều thể hiện sự coi trọng đối với lần cầu hôn này.
Cô từ ánh mắt trước nay luôn cẩn trọng bình tĩnh của anh, đọc ra được một tia gấp gáp.
Ôn Tri Hòa ưỡn ngực, xoay cây bút máy, làm bộ làm tịch nói: "Thật ra em không muốn sớm như vậy…"
Lời nói chợt chuyển, cô liếc nhìn chiếc hộp nhung, đôi mắt sáng lấp lánh không hề che giấu: "Nhưng xem xét chiếc nhẫn kim cương vừa to vừa nặng thế này, cũng không phải là không thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!