Gió đêm lạnh thấu xương. Ôn Tri Hòa cằm vùi trong khăn quàng cổ, hai tay cũng đút vào túi. Tay trái tiếp xúc sát với tấm thẻ tín dụng đen viền vàng, không hiểu sao lại nóng rẫy hơn tay phải. Không, không phải không hiểu sao, rốt cuộc trong này có 1 triệu.
Tim Ôn Tri Hòa đập hơi nhanh. Đợi cửa xe mở rộng, suy nghĩ cô mới thoáng dời về.
Chiếc xe đến đón không phải chiếc xe có trần sao kia, mà là một chiếc xe thương vụ màu đen. Cô ngồi cùng hàng ghế sau với Hạ Trưng Triều.
Ôn Tri Hòa tầm mắt ném ra ngoài cửa sổ, từ chối có bất kỳ giao tiếp nào với anh, triệt để giữ im lặng.
Lời nói không hợp, nửa câu cũng thấy thừa. Có lẽ vì vừa mới đã nói hết điều kiện, Hạ Trưng Triều vẫn chưa lên tiếng.
Ô tô rẽ phải, ánh đèn đường vàng ấm theo hướng xe lướt qua, chảy tràn lên bàn tay đặt trên đầu gối của người đàn ông. Chiếc đồng hồ nơi cổ tay lóe lên ánh bạc, gương mặt nho nhã sâu sắc cũng có một thoáng mơ hồ mông lung.
Ôn Tri Hòa mới phát hiện anh đang nhắm mắt dưỡng thần, điều này cho cô cơ hội để đánh giá thoải mái. Số lần họ mặt đối mặt nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không tính là thiếu. Bình tĩnh mà xem xét, tuổi tác lớn hơn sẽ khiến anh có một loại khí chất khác biệt, khó lý giải, ít nhất cô cũng không phản cảm.
Trong 20 năm qua, Ôn Tri Hòa thật ra cũng không phải chưa từng thích người khác phái nào, nhưng so với Hạ Trưng Triều, rõ ràng có sự lệch lạc rất lớn. Gia thế, ngoại hình, bối cảnh của anh không nghi ngờ gì là thượng đẳng, tinh túy, nhưng anh thật sự không phù hợp tiêu chuẩn tìm bạn đời của cô, nhận thức tư tưởng cũng có khác biệt rất lớn.
Đặc biệt là những yêu cầu khó lý giải của anh.
Mỗi tháng ít nhất 1 triệu tiền tiêu vặt, không cần sinh con, phục tùng phối hợp – những yêu cầu đối với người vợ quả thật không có gì đáng trách. Nhưng ngay cả chuyện ăn mặc, độ dài của tóc cũng phải quản lý, không khỏi cũng quá "tinh tế tỉ mỉ" rồi.
Ôn Tri Hòa vò góc váy, nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng điều đó lại rất phù hợp với ấn tượng khuôn mẫu của cô về anh.
Xe bật đèn hazard dừng lại dưới tòa nhà chung cư. Tài xế xuống xe mở cửa cho cô.
Ôn Tri Hòa vừa định xuống xe, phía sau truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Hai ngày sau, tôi sẽ cho người đến đón em."
Đây là chuyện đã thương lượng trước đó. Ôn Tri Hòa chỉ dừng lại nửa giây, lễ phép nhìn vào mắt anh, "Vâng" một tiếng.
Xuống xe bước xuống đất, đóng cửa xe lại, Ôn Tri Hòa đi vào tòa nhà, nhớ ra điều gì đó, không khỏi dừng bước quay đầu lại.
Nhưng chiếc xe kia đã phóng đi mất rồi. Hạ Trưng Triều dường như không thấy phong cảnh đối diện, dường như không hề ngoái lại nhìn lâu, đối với nơi ở của cô tự nhiên không có hứng thú gì, lái xe rời đi nhanh chóng cũng là bình thường.
Dáng vẻ hạ mình thể hiện sự quan tâm của anh, chẳng khác nào đối đãi với chim hoàng yến. Cho hai ngày thích ứng, chẳng phải là đang cắt cánh sao.
Về đến nhà, Ôn Tri Hòa cởi bỏ hết lớp áo ấm bên ngoài.
Chuyện lớn trước mắt cô vừa mừng vừa lo —— 1 triệu này, cô phải tiêu thế nào đây?
Không hề nghi ngờ, để chiều theo gu thẩm mỹ của Hạ Trưng Triều, cô cần phải mua cho mình vài bộ trang phục. Bộ quần áo nhận được ở Linh Châu rồi bị trả lại kia, quanh đi quẩn lại vẫn trở về tay cô. Có khoản "tiền tiêu vặt" lớn trong tay, cô không cần thiết phải bán lại nữa. Phong cách phối đồ tinh xảo, đắt tiền, cực kỳ tượng trưng cho giới nhà giàu, chính là sở thích của anh sao? Nhưng Ôn Tri Hòa chỉ nhớ, anh nói thích cô mặc váy.
h*m m**n hưởng thụ vật chất của Ôn Tri Hòa vốn không cao, vì một người đàn ông không có tình cảm mà cân nhắc những thứ này, lập tức càng không có hứng thú.
Cô cảm giác định vị hiện tại của mình có chút thấp kém, đáng khinh, có thể khiến người ta liên tưởng đến những người và việc không tốt đẹp.
Nhưng lời đã nói việc đã làm như nước đổ khó hốt, chỉ là đáp ứng nhu cầu đôi bên thôi, có vấn đề gì sao? Lùi một vạn bước mà nói, Hạ Trưng Triều thì không sai chắc?
Là anh dụ dỗ cô.
Một năm thôi mà, không dài.
Tắm rửa xong, Ôn Tri Hòa cả người mềm nhũn ngã xuống sofa. Vừa định nhắm mắt, điện thoại trên bàn trà bỗng rung lên.
Nhặt điện thoại lên, thấy rõ người liên hệ hiển thị trên màn hình cuộc gọi, Ôn Tri Hòa có một thoáng hoảng hốt, rất nhanh liền cúp máy.
Đối phương dường như đoán trước cô sẽ làm vậy, lại nhắn tin trên WeChat.
Ôn Hà: [ Dạo này trời lạnh, bận mấy cũng phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!