Không gian bên trong xe quả thực không nhỏ. Ôn Tri Hòa liếc nhìn một lượt, nhưng nghĩ bụng, dù có ngả hết ghế ra, với chiều cao gần mét chín của Hạ Trưng Triều, muốn duỗi thẳng người ngủ cho thoải mái e rằng cũng rất khó khăn.
Trong lòng cô thoáng dâng lên cảm giác không tự nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm phải chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu bạc trên cổ tay anh, cô lại tự giễu mình đúng là lo chuyện bao đồng, lại còn đi đồng cảm với nhà tư bản.
Trong rất nhiều lần thân mật mãnh liệt trước đây, Hạ Trưng Triều không hề tháo đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể cả hai còn chưa tăng cao, Ôn Tri Hòa thường xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại bạc ấy.
Đó là vực sâu ngăn cách về thân phận, là ranh giới mà cô không bao giờ có thể vượt qua. Dù sau này cô có sở hữu căn nhà đắt đỏ hơn, những món trang sức quý giá hơn, thì mỗi khi ngồi trong phòng khách rộng lớn, nhìn chiếc vòng cổ vừa đấu giá được qua màn hình, Ôn Tri Hòa vẫn luôn có cảm giác nó không thực sự thuộc về mình.
Cô biết rất rõ, đó là sự tự ti, mặc cảm, là cảm giác mình không hề xứng với anh.
Ôn Tri Hòa thường xuyên phải đối mặt với những khát vọng và sự dồn nén sâu thẳm trong lòng, điều đó khiến lý trí của cô luôn hoạt động bền bỉ như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng khát vọng mà Hạ Trưng Triều mang lại cho cô vừa quá lớn lao, lại vừa quá hư ảo, mông lung.
Anh nói cô là vợ anh, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy mình giống tình nhân được công khai của anh hơn; anh nói cô có thể tự mình làm một bộ phim, nhưng Ôn Tri Hòa cảm thấy đó không phải là thứ cô giành được bằng chính năng lực của mình.
Cô như đang đi trên một sợi dây mảnh, từng bước cẩn trọng cầu mong sự ổn định, chỉ cần một chút sơ sẩy là niềm tin sẽ sụp đổ, cảm xúc sẽ vỡ òa.
Cô đương nhiên muốn đối mặt với mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng bản thân lại chẳng thể nào nhẹ nhàng nổi.
Hạ Trưng Triều nói anh hối hận, muốn bàn lại về mối quan hệ giữa họ, muốn thay đổi hợp đồng. Nếu cô là một người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh cả về gia thế lẫn năng lực, cô đương nhiên có thể cười nói: "Hối hận ư? Được thôi, tạm biệt nhé", rồi quay lưng tìm một người tốt hơn.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô vẫn phải dựa vào anh để hoàn thành bộ phim còn đang dang dở này.
Và mối quan hệ của họ cũng không thể cứ thế mà "đóng máy" hoàn toàn.
Đóng cửa xe lại, Ôn Tri Hòa ngồi vào vị trí mình đã ngồi ngày hôm qua, và ngay lập tức cảm thấy hối hận.
… Thà cứ ở trong phòng ngủ còn hơn.
Cô nửa dựa vào ghế, không nhìn Hạ Trưng Triều, im lặng không biết nên đặt tay thế nào cho phải, là ngón cái ôm lấy bốn ngón kia, hay bốn ngón siết chặt bên ngoài.
Điều hòa trong xe vừa mới bật, chưa đủ để xua tan đi cảm giác ngột ngạt, nóng bức. Ôn Tri Hòa hé mở cửa kính xe một nửa, vừa để thoáng khí, lại vừa tiện… nếu cần nhảy ra ngoài.
"Em đỡ hơn chưa?"
Giọng Hạ Trưng Triều vang lên bên cạnh. Ôn Tri Hòa thuận thế nhìn sang anh, đáp rất khẽ: "Ừm."
Trong xe khá sáng sủa và rộng rãi. Nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi cạnh, Ôn Tri Hòa mới phát hiện hôm nay anh ăn mặc đặc biệt giản dị, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, không thắt cà vạt, tóc cũng không vuốt sáp rẽ ngôi kỹ lưỡng. Trông anh thoải mái và tùy ý hơn, nhưng quả thực vẫn không giấu được khí chất toát ra từ người, nhất là đôi mày rậm đen nhánh kia vẫn mang một vẻ áp bức khó tả.
"Lúc tỉnh dậy đo nhiệt độ là bao nhiêu?" Anh lại hỏi. "Không đo." Ôn Tri Hòa thành thật đáp.
"Bữa tối ăn chưa?" "Chưa ăn."
Hạ Trưng Triều ôn tồn nhắc nhở: "Dù mới tỉnh dậy không thấy đói cũng nên ăn lót dạ một chút, nếu không dễ bị đau dạ dày."
Ôn Tri Hòa mân mê ngón tay: "… Tôi đương nhiên biết."
"Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?" Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc bén, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
Khung cảnh này, tình huống này, trong khoảnh khắc dường như kéo linh hồn cô về một ký ức nào đó trong quá khứ. Khi đó, Hạ Trưng Triều ngồi ở đầu kia bàn ăn, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, ôn hòa và lễ độ. Anh mỉm cười nhìn thẳng cô, nhưng lời nói lại xa vời, cao ngạo.
Anh không phải Phật từ bi, mà là Phật Như Lai với Ngũ Hành Sơn mà cô không tài nào trốn thoát. Cô vẫn chưa đến được Tây Trúc thỉnh kinh, bên cạnh cũng chẳng có ai bầu bạn, chỉ có một mình cô đơn độc.
Ôn Tri Hòa mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh đến lạ thường, đôi tay nắm chặt dưới lớp quần áo có thể che giấu đi những tâm sự sâu kín tựa hố đen vũ trụ.
Thanh gươm Damocles treo trên đầu ta ơi, xin ngươi hãy rơi xuống đi. Để ta chết sớm, siêu sinh sớm cho rồi.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!