Giọt nước mưa trượt theo lá cây, rơi xuống hòa vào vũng bùn đất. Tiếng mưa gõ trên mái tôn lán trại lúc nhịp nhàng, lúc khoan thai như một bản nhạc lách tách. Cơn mưa rào tầm tã kéo dài đến đêm cuối cùng cũng có dấu hiệu ngớt dần.
Cửa kính phủ một lớp sương mờ ảo, khiến ánh đèn ấm áp hắt vào từ bên ngoài trở nên lung linh, khó tỏ.
Thường ngày, Ôn Tri Hòa luôn kéo rèm trước khi ngủ, nhưng lần này, sau khi tắm xong, cô đã hoàn toàn kiệt sức. Tóc chỉ sấy khô được một nửa, cô đã đổ vật ra giường.
Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể đau nhức rã rời sau cơn bùng nổ cảm xúc. Một sợi dây thần kinh nào đó vẫn căng như dây đàn, nối liền với thái
dương đang đập thình thịch khiến cô mê man, chẳng buồn động đậy.
Tiểu Tuyết vừa sắp xếp xong quà tặng mọi người gửi tới, liền gõ cửa phòng ngủ. Cô định hỏi Ôn Tri Hòa có muốn phân phát quà trước buổi lễ khai máy vào ngày mai không, nhưng gõ mãi chẳng thấy ai trả lời. Thấy cửa không khóa mà còn hé mở, Tiểu Tuyết vô tình liếc qua khe cửa, thấy người trên giường thì lập tức im bặt, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi khóa cẩn thận.
Xuống dưới lầu, người đàn ông ban nãy ôm Ôn Tri Hòa về đã không còn ở sảnh chính. Tiểu Tuyết thấy hơi lạ, cho đến khi nhìn thấy chiếc G
- Wagon đậu ngoài cửa, cô mới đoán ra, có lẽ anh đã vào xe nghỉ ngơi.
Cô không rõ lắm về đời tư của sếp, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp chồng của sếp. Trận mưa gió bão bùng này không chỉ khiến tiến độ quay phim phải tạm dừng hai ngày, mà còn làm cho vị nhân vật lớn trông có vẻ cao ngạo kia thêm vài phần chật vật.
Tiểu Tuyết nhớ lại đôi mắt đỏ hoe của sếp và mơ hồ cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người. Nhưng dù là trợ lý sinh hoạt thân cận nhất, có những chuyện cô hoàn toàn không thể can dự. Phép tắc nghề nghiệp và đạo đức không cho phép cô tọc mạch, thấy điều không nên thấy thì tốt nhất là giữ im lặng.
… Tài xế đã được sắp xếp đến khu nhà nghỉ của nhân viên đoàn phim, chỉ còn Hạ Trưng Triều ngồi lại trên xe, lặng lẽ thức cho đến khi trời hửng sáng.
Anh không hút điếu thuốc nào. Hành lý mang theo vốn đã gọn nhẹ, anh cũng đoán trước mình sẽ không ở lại lâu. Nhưng mọi chuyện luôn diễn ra ngoài dự tính, giống như cát mịn trong lòng bàn tay, càng cố nắm chặt lại càng dễ dàng trôi đi qua kẽ hở.
Vài tháng trước, tại biệt thự ở Yến Bắc, anh đã nhìn thấy cặp nhẫn đó. Hạ Trưng Triều thực sự chỉ mới bắt đầu đeo lại nó gần đây. Kiểu nhẫn
đơn giản, kích cỡ vừa khít ngón tay. Khoảnh khắc đeo lại lần thứ hai, anh chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần thấy đeo cũng chẳng sao. Cho đến tận bây giờ, nó dường như chỉ là một vật trang trí quen thuộc đến mức anh chẳng mấy để tâm, thỉnh thoảng khi gặp người chưa biết anh đã kết hôn, họ sẽ ngạc nhiên rồi vội vàng chúc mừng.
"Đã kết hôn" như một tấm biển hiệu, che đậy một câu chuyện tưởng chừng đẹp đẽ lộng lẫy, nhưng bên trong lại là một mối quan hệ gượng gạo, lửng lơ, hoàn toàn bị ràng buộc bởi tiền bạc lạnh lẽo và một bản hợp đồng cũ kỹ.
Người bị hợp đồng trói buộc chỉ có Ôn Tri Hòa, và cũng chỉ có thể là cô.
Tuổi tác, địa vị xã hội, gia cảnh của cô quá đỗi bình thường, chẳng có gì đáng nhắc tới, làm sao có thể đứng ngang hàng với anh? Cô chẳng qua chỉ là kẻ được ban phát, một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng son.
Vì sự khác biệt một trời một vực ấy, có quá nhiều điều không tương xứng, không cân bằng. Cũng vì sự xem thường và h*m m**n chiếm hữu trỗi dậy, trước đây Hạ Trưng Triều chưa bao giờ thực sự muốn xây dựng một mối quan hệ yêu đương bình thường với cô. Nhưng anh lại không nỡ buông tay một cô gái thú vị như vậy, nên chỉ đơn giản chơi trò câu chữ, khoác lên người cô chiếc váy cưới chẳng khác nào bộ đồ mới của hoàng đế trong truyện cổ tích, cùng cô nhảy điệu Tango đầy những bước tiến lui, luồn lách trên ranh giới mong manh của mối quan hệ này.
Một bên là cuộc sống đời thường giản dị; một bên là giới thượng lưu hào nhoáng, xa hoa.
Cô bị vẻ hào nhoáng làm cho mê hoặc, cô trẻ trung, đáng yêu và đầy sức sống. Anh vô tình thể hiện vế trước (sự hào nhoáng) nhưng lại bị vế sau (sự đáng yêu, sức sống của cô) thu hút. Trên đời này, những cô gái trẻ trung xinh đẹp nhiều vô kể, khuôn mặt khả ái, vóc dáng quyến rũ, nụ cười làm xiêu lòng người đâu chỉ riêng Ôn Tri Hòa mới có. Cô chẳng qua chỉ xuất hiện đúng thời điểm, bày ra bộ dạng đáng thương, khiến
anh thoáng động lòng trắc ẩn, một sự thương cảm có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng chính trái tim anh đã vén lên bức màn che giấu, mở ra một tình thế không thể cứu vãn.
Anh biết rõ cuộc "hôn nhân" này sẽ không kéo dài, nhưng Ôn Tri Hòa lại còn hiểu rõ hơn anh, biết rằng đây chỉ là một vở kịch hào nhoáng bên ngoài, chứ không phải "hôn nhân" thực sự.
Hạ Trưng Triều chưa bao giờ ngờ rằng, cô lại có thể nói ra những lời thực tế và phũ phàng đến vậy.
Khi những lời đó thực sự thốt ra từ miệng cô, anh mới nhận ra âm mưu của mình tệ hại đến mức nào.
Chiếc ô tô đậu ở cổng sân đã lâu không rời bánh. Hạ Trưng Triều thức trắng đêm, dù nhắm mắt lại, trong đầu anh vẫn ngập tràn hình ảnh của Ôn Tri Hòa.
Cô đứng ở cửa khách sạn, tháo tai nghe, ngạc nhiên nhìn anh, rồi hướng về phía anh cười tít mắt cảm ơn.
Cô ngồi trước bàn ăn, mặc chiếc áo len hở cổ màu vàng nhạt rẻ tiền đã xù lông, nụ cười dần tắt rồi tức giận bỏ đi.
Lúc cô đi ngang qua, cúi đầu chào anh với lớp trang điểm tinh xảo; lúc cô bước vào biệt thự với vẻ kinh ngạc và không ngớt lời khen ngợi.
Lúc cô trên giường, gương mặt ửng hồng, mở rộng chân cầu xin anh một cách vội vàng và khẩn thiết…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!