Mưa phùn lất phất, sương mù mờ mịt, một mảng hơi nước chảy xuống đất theo sườn dốc, không khí trong lành xen lẫn mùi vị đỗ tùng của núi rừng, ẩm ướt lại bao phủ hơi nóng nồng đậm không tan.
Những giọt mưa liên miên thành sợi mỏng rơi trên lớp màng nhựa trên đầu, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ.
Ôn Tri Hòa đi đến ven đường nhựa, con đường nhỏ chỉ rộng chừng đó, không tránh khỏi phải đi sát thân xe G
-Wagon.
Lướt qua nó, tiến vào khu vực đèn nháy đôi chiếu sáng, càng lúc càng xa, Ôn Tri Hòa mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thẳng con đường phía trước.
Đêm mưa luôn đến rất nhanh, đèn đường nông thôn có vài bóng đèn còn hơn không có, đi đường đêm hoàn toàn dựa vào thị lực và đèn pin.
Khả năng thích nghi bóng tối của Ôn Tri Hòa không tốt lắm, cần phải chiếu đèn mới có thể thấy rõ con đường phía trước, cô mới vừa định cầm điện thoại, lại thấy mặt đất sáng hơn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Nghiêng mắt quay đầu lại xem, đèn nháy đôi chói mắt từ phía trước chiếc G
-Wagon khổng lồ kia chiếu tới, khiến cô không khỏi nheo mắt.
Khoảng cách giữa họ đã rút ngắn lại không ít, cửa sau xe mở rộng. Trước tiên xuất hiện là chiếc ô đen nhánh, theo sau một người đàn ông cao lớn mặc vest đi giày da xuất hiện trước mắt.
Thân hình anh cao dài, không khỏi trùng khớp với bóng người quen thuộc.
Gió táp mưa sa trong trẻo sâu thẳm đánh nghiêng ngả, đâm qua áo mưa trên người Ôn Tri Hòa, khiến nó căng phồng lên, tóc mái bay táp vào má, cào đến lòng cô đập thình thịch.
Chiếc ô đen phía trước cũng bị nâng lên một chút, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của người đàn ông, sau khi thích ứng với ánh sáng dần dần rõ ràng.
Một bên mặt anh bị ánh sáng mạnh chiếu vào, một bên ở trong bóng tối, không âm không dương, khiến người ta nắm bắt không rõ cảm xúc, cặp mày đen kịt như chim ưng siết chặt lấy cô.
Tầm mắt chỉ giao nhau trong nháy mắt, chân Ôn Tri Hòa liền run lên, adrenalin tăng vọt.
Cô lập tức xoay người cúi đầu, gắt gao nắm chặt túi nilon, muốn cất bước chạy, lý trí lại nói cho cô biết chạy không qua được chiếc xe này.
Hai giây đấu tranh tư tưởng, máu trong hai chân cô chảy ngược, dần dần nóng lên, cuối cùng không nhịn được cắn răng chạy về phía trước.
Nhưng cô còn chưa chạy được vài bước, một cánh tay đã bị siết chặt, kéo về phía sau.
Trọng tâm lệch đi, hai chân lảo đảo, tầm mắt phía trên bị chiếc ô đen như mực che lấp, lưng đụng vào hàng rào cứng chắc.
Cảm giác va chạm làm tim Ôn Tri Hòa càng thêm hỗn loạn, đặc biệt khi cô nhìn gần đôi mắt kia.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Cô tái nhợt lại vô lực mà kêu la, không thể thoát ra được, lòng bất chấp, trực tiếp vung chiếc túi nilon nặng trịch ném về phía người đàn ông.
Phạm vi hoạt động bị hạn chế, sức lực Ôn Tri Hòa lại không lớn như vậy, túi nilon chỉ đụng vào khuỷu tay anh.
Nhưng điều này cũng khá thành công, tay anh túm lấy cô lỏng đi hai phần.
Tận dụng hai phần lỏng lẻo này, Ôn Tri Hòa dùng hết sức lực toàn thân, đạp lên, cố gắng chạy về phía trước.
Cô chạy trốn quá mức vội vã, không để ý, một chiếc dép rơi xuống, lòng bàn chân đạp lên bùn đất có sỏi đá rêu xanh, không chú ý, cả người đều ngã chúi về phía trước.
Ngã vào bùn đất, lòng bàn tay đầu gối đều bị cọ xước, đau đến Ôn Tri Hòa nhíu chặt mày, huống chi nước mưa lạnh lẽo thấm vào hai ống tay áo.
Cô nghiêng đầu, chiếc mũ áo mưa dày rộng tuy hạn chế tầm nhìn, nhưng không khó nhìn thấy đôi giày da màu đen đi đến bên cạnh.
Ôn Tri Hòa còn chưa kịp phản ứng, người kia liền đặt một chiếc dép xuống, bung ô khom lưng kéo cô dậy, căn bản không cần cô tự mình chống đỡ.
Đỡ cô dậy, người đàn ông dịch đôi dép dưới chân, một tiếng thở dài từ đỉnh đầu rơi xuống: "Chạy cái gì, dép cũng rơi mất rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!