Chương 46: Khó xử

Đoàn phim 《 Hà Quang Vạn Đạo 》 chỉ công bố ảnh chụp chung chính thức vào hôm khởi động máy. Trong đó, Ôn Tri Hòa có mặt trong bốn

tấm hình, mỗi tấm đều khá giống nhau, chỉ khác biệt ở số lượng người đứng cạnh cô.

Chỉ với mấy tấm ảnh như vậy, Hạ Trưng Triều xem đi xem lại vài lần, đột nhiên nhận ra, anh và cô dường như chưa từng có lấy một tấm ảnh chụp chung nào. Nếu là một cặp vợ chồng bình thường đã đăng ký kết hôn, ít nhất họ cũng nên có tấm ảnh nền đỏ chụp tại Cục Dân Chính.

Nhưng họ không có.

Bởi vì họ là vợ chồng hợp đồng. Bởi vì họ không hề đăng ký kết hôn.

Trong buổi hẹn hò chia tay vội vã đó, Ôn Tri Hòa từng chỉ vào một buồng chụp ảnh nhỏ ven đường, hỏi anh có muốn chụp chung một tấm không. Trung tâm thương mại lúc đó đông người qua lại, buồng chụp ảnh nhỏ thì chật chội, rẻ tiền và khó mà duỗi thẳng người. Hạ Trưng Triều vốn hiếm khi chụp ảnh, cũng không quen với việc này, nên đã thẳng thừng từ chối.

Lúc cô hỏi, vành tai cô ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh. Sau khi bị từ chối, cô cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đáp, được thôi, sau này có cơ hội cô sẽ cầm máy ảnh chụp cho anh vài tấm.

Lúc đó, anh đã đồng ý mà không cần suy nghĩ, nhưng cơ hội đó đã không xuất hiện trong một thời gian ngắn.

Trước đây, Hạ Trưng Triều rất ít khi vào phòng sách của Ôn Tri Hòa, bởi vì cô luôn cấm anh vào. Lần này cô đi rồi, anh cũng mặc kệ lệnh cấm chỉ mang tính hình thức của cô, lục tìm trong đống đồ sưu tầm và tìm thấy quyển album ảnh tác phẩm cô từng chụp.

Ban đầu, anh nghĩ mình sẽ tìm được vài tấm ảnh khác của cô mà anh chưa từng thấy, nhưng cũng không có.

Cô đã chụp phong cảnh khắp nơi, chụp tượng điêu khắc, người nộm, người qua đường, đủ loại ảnh chụp mang đậm hơi thở đời thường… chỉ duy nhất không có ảnh của chính cô.

Khi Hạ Trưng Triều tĩnh tâm, nghiêm túc xem xét các tác phẩm của cô, anh không khó nhận ra và cũng không thể phủ nhận rằng, dù cô không được đào tạo bài bản, không qua trường lớp chính quy, trình độ nhiếp ảnh của cô vẫn rất tốt, các bức ảnh đều giàu cảm xúc và rất đời.

Có lẽ, chất nghệ thuật và gu thẩm mỹ đặc biệt này thực sự không cần quá nhiều kỹ xảo phức tạp.

Anh hiểu rõ cơ thể tr*n tr** của cô, gương mặt ửng hồng của cô, sự phù phiếm tham lam, cả sự không thành thật trong lòng cô. Anh thích tự mình tiến vào cơ thể cô, cảm nhận hơi ấm đặc biệt ấy. Nhưng hôm nay, lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy con người và thế giới qua lăng kính của cô.

Chỉ là để hiểu rõ hơn về tác phẩm, để biết bộ phim mình đầu tư rốt cuộc là như thế nào. Mang theo suy nghĩ này, Hạ Trưng Triều đóng album ảnh lại, đặt về vị trí cũ trên giá sách âm tường, rồi gọi điện thoại.

"Hạ tổng." Giọng nói cung kính của Hạ Bác Dịch vang lên từ đầu dây bên kia.

"Ông Úc Phương Duy Đức vừa mới đến khách sạn ở Yến Bắc. Người của họ nói, hy vọng ngày mai có thể dùng bữa cùng sếp, bàn chuyện hợp tác."

Việc hợp tác với Úc Phương đã được khởi động từ năm ngoái, nhưng do nhiều yếu tố khác nhau, đến bây giờ mới có những bước tiến triển mới. Theo thông lệ, việc đàm phán hợp tác đối ngoại thường do bộ phận kinh doanh phụ trách, nhưng để thể hiện thành ý, cộng thêm việc đã trì hoãn một thời gian trước đó, Hạ Trưng Triều không thể không đích thân gặp mặt.

Công việc và chuyện riêng tư, Hạ Trưng Triều trước nay luôn phân định rạch ròi. Cơ hội hợp tác quý giá này rất khó có được. Còn về việc đơn phương đề nghị "ly hôn" mà đến giờ vẫn chưa có hồi âm… Anh nhắm mắt, khẽ cau mày, lần đầu tiên vì chuyện riêng mà cảm thấy khó xử, cảm thấy bên nặng bên nhẹ.

Sau một tuần khởi động máy, với vai trò đạo diễn, Ôn Tri Hòa hai ngày đầu còn có chút non nớt, cảm giác không đủ sức trấn giữ trường quay.

Nhưng hiện tại, cô về cơ bản đã học được cách kiểm soát tình hình một cách thoải mái hơn. Kinh nghiệm làm cán bộ lớp trước đây, cùng với việc từng tham gia đoàn phim, hoạt động trên các nền tảng tự truyền thông, vào lúc này lại phát huy tác dụng. Hơn nữa, phó đạo diễn bên cạnh cô rất biết cách động viên người khác, là một người chị thẳng thắn và đáng tin cậy.

Ôn Tri Hòa biết mình còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nên đối với những tiền bối lớn tuổi và dày dặn kinh nghiệm hơn, cô không khỏi mang tâm lý kính trọng như một học sinh. Nhưng chị phó đạo diễn đã nói, ở phim trường này, cô chính là người nên giữ vị thế "duy ngã độc tôn".

Sự tự tin không thể có được chỉ qua vài lời động viên của người khác. Chỉ khi bản thân thực sự lắng lại, nghiêm túc đối mặt với tác phẩm, dùng năng lực thuyết phục mọi người, khiến họ tin tưởng vào mình, thì mới tạo dựng được niềm tin hai chiều vững chắc. Nếu không, sự "tự tin" mù quáng đó chỉ là tự đại mà thôi.

Nhờ nhiều yếu tố, nội lực của Ôn Tri Hòa rất vững vàng, khả năng kiểm soát hiện trường cũng không tệ. Dù sao dự án này vẫn luôn do cô tự mình thúc đẩy. Từ trên xuống dưới, mọi vị trí lớn nhỏ trong đoàn, kể cả diễn viên quần chúng, vì cùng ở trong một thôn nhỏ, Ôn Tri Hòa cũng khá quen mặt, dễ dàng giao tiếp.

Những người bình thường trong đoàn phim tương đối nhiều, họ dễ dàng thích nghi với cuộc sống nông thôn. Ngược lại, mấy diễn viên đã quen sống sung sướng thì phải mất một thời gian mới quen được.

Nghiêm Ngữ Nhàn là người thay đổi rõ rệt nhất. Từ lúc ban đầu luôn yêu cầu trợ lý sinh hoạt phải tất bật lo trước lo sau, đến nay cô ấy đã có thể cho heo, gà, vịt ăn một cách thuần thục, thậm chí còn có thể trò chuyện với chúng. Ôn Tri Hòa cảm thấy cô ấy quả là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.

Thật ra Nghiêm Ngữ Nhàn cũng không muốn vậy đâu. Chẳng phải vì vào đoàn phim hơn nửa tháng mà không được dùng điện thoại, chỉ có thể

cầm chiếc điện thoại "cục gạch" cũ kỹ đó sao? Bây giờ lúc rảnh rỗi, ngoài việc trêu gà vịt, bò heo để tìm chút niềm vui, thì còn biết làm gì nữa?

Sau bữa tiệc hôm đó, cô ấy cũng không ngờ mình lại được Ôn Tri Hòa chọn trúng. Miệng thì nói muốn dựa hơi, tìm đường vào giới Bắc Kinh, nhưng một khi thật sự về nông thôn, phải đội nắng chang chang lại bị muỗi đốt, ai mà chịu nổi.

Ôn Tri Hòa cũng không phải ngay từ đầu đã nghiêm khắc như vậy. Thực sự là do mấy diễn viên không tĩnh tâm được, ban đêm lại thức khuya dùng điện thoại, cô mới bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!