Cách một cánh cửa, Ôn Tri Hòa cho rằng còn sẽ nghe được tin tức giật gân hơn, nhưng hai người kia sửa soạn xong liền đi mất, chỉ chừa lại
tiếng giày cao gót ngày càng xa.
Lời người khác nói không thể tin, vào giới giải trí càng yêu cầu hai tai thanh tịnh, không nghe gió thoảng bên tai, thế mà không biết vì sao, Ôn Tri Hòa ngồi trên bồn cầu, tinh thần có một lát hoảng hốt.
Ở trong phòng vệ sinh đợi một lát, xác nhận không có ai, Ôn Tri Hòa mới đi thang máy rời đi.
Về nhà, Ôn Tri Hòa lập tức về phòng ngủ, nằm trên giường thả lỏng gân cốt, một ngày xuống ngựa phơi nắng dạo quanh, rõ ràng mệt đến không chịu nổi, đại não Ôn Tri Hòa lại tỉnh táo lạ thường, căn bản không có chút buồn ngủ nào.
Dì Tần nấu cơm xong gọi cô xuống lầu ăn cơm, Ôn Tri Hòa không nhúc nhích, xoay người cầm lấy một cái gối đầu khác, gắt gao ôm chặt vào lòng.
Cô vùi đầu hít sâu, ngửi mùi hương thơm tho mới giặt, nghĩ đến cái gối đầu này là Hạ Trưng Triều từng nằm qua, suy nghĩ có một thoáng tạm dừng.
Nhưng đó đã là chuyện của tuần trước nữa, vỏ gối vừa mới giặt, làm sao lại có hơi thở của anh? Ôn Tri Hòa chậm rãi buông hai tay ra, cảm thấy ý nghĩ không đầu không đuôi của mình vừa buồn cười lại vừa quái dị.
Nằm thẳng trong phòng ngủ tối tăm, Ôn Tri Hòa ấp ủ gần nửa giờ, vẫn là trạng thái tỉnh táo. Cô buông tha bản thân, không định nuốt melatonin ép buộc tắt máy, cầm lấy điện thoại dựa vào gối đầu, lướt tin tức một lát.
Nhóm công việc trong danh sách ghim cố định có năm sáu nhóm, đều hiện chấm đỏ nhỏ, duy chỉ có một nhóm là yên tĩnh, lần trò chuyện cuối cùng còn ở ba ngày trước.
Ôn Tri Hòa vẫn luôn coi đây là một phần công việc, nhận rõ hiện thực, cũng chỉ nhận tiền, nhưng cảm giác lo được lo mất trong khoảng thời gian này, khiến cô dần dần phát hiện có điểm không thích hợp.
Cô không đào sâu, cũng không dám mổ xẻ kỹ, đáp án mơ hồ đến gần, có lẽ không nên là đáp án.
Trả lời xong công việc, Ôn Tri Hòa lướt xem vòng bạn bè, dòng đầu tiên xuất hiện là chín tấm ảnh Hạ Bảo Tứ tham gia một bữa tiệc nào đó ở nước ngoài.
Cô nhấn like, tùy ý xem ảnh, phát hiện Hạ Bảo Tứ quả thực đeo bộ vòng cổ trang sức kia, phối với lớp trang điểm tinh xảo sắc sảo của cô ta, quả thực tôn lên được vẻ lộng lẫy của món trang sức này.
Kỳ thật lúc Hạ Trưng Triều hứa tặng cô không thu hồi lại, Ôn Tri Hòa đã suy nghĩ, bản thân mình thật sự có cơ hội đeo trang sức đắt tiền như vậy sao? Lựa chọn công việc hậu trường là vì yêu thích, hiện tại muốn xuất hiện trước ánh đèn sân khấu, chẳng lẽ là muốn trưng bày món quà của anh? Điện thoại tắt màn hình, Ôn Tri Hòa bỏ dở những ý nghĩ hỗn loạn này.
Trước khi xuống nông thôn, nhà sản xuất cùng mấy người phụ trách đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ngay cả vé máy bay vé xe linh tinh việc vặt, Ôn Tri Hòa cũng có trợ lý nhỏ lo liệu ổn thỏa, chỉ cần buổi chiều 3 giờ đúng giờ lên máy bay.
Các bộ phận không phải đồng thời đến địa điểm quay phim, mấy diễn viên nhỏ sớm đã ký xong hợp đồng liền vào ở nông thôn, làm quen trước với cuộc sống thôn quê.
Ôn Tri Hòa vốn định đi cùng đoàn đạo diễn trước, nhưng Trần Địch kết thúc công việc sớm trở về Yến Bắc, vì cuộc gặp gỡ khó có được này, Ôn Tri Hòa vẫn giữ lại, cùng bạn tốt ăn một bữa lẩu để chúc mừng khai máy.
Bữa cơm này, Trần Địch ban đầu định mời Ôn Tri Hòa, vừa thấy giá mỗi người bảy tám trăm, cô ấy tức khắc ngậm miệng lại, yên lặng mời lại bữa khác.
Nồi lẩu uyên ương dưới thiết bị hút khói nóng hổi, dầu đỏ, nước dùng sôi sùng sục, hai người mới vừa lấy xong đĩa gia vị trở về, đầy bàn đều là thịt bò dê đỏ tươi, cùng với các loại rau củ tươi ngon.
Trần Địch ngồi xuống khuấy gia vị, không khỏi cảm khái: "Xa hoa quá đạo diễn Ôn ơi, trước kia hai đứa mình ăn lẩu, nhiều lắm mỗi người một trăm hơn là cùng, bây giờ đã nâng cấp đến mức độ này, theo cậu tớ thật đúng là ăn sung mặc sướng."
Vừa dứt lời, có người làm lại đây xin chỉ thị giúp bóc vỏ cua.
Trần Địch càng thêm chấn động, không bàn luận chủ đề kém sang nữa, thẳng lưng lên, rót ly bia uống, còn không quên bỏ thêm mấy viên đá đưa cho Ôn Tri Hòa.
Ôn Tri Hòa vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, cười mắng: "Đủ rồi nhé, tớ uống không được nhiều vậy đâu, hơn nữa cậu không sợ bị gout à? Vừa uống bia vừa ăn hải sản."
"Đây không phải cậu gọi à?" Trần Địch chỉ chỉ tủ rượu ướp lạnh bên cạnh.
Ôn Tri Hòa trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu xem tớ giống người biết uống bia sao? Tớ lát nữa phải lên máy bay rồi."
"Là lên máy bay chứ không phải lái máy bay, cậu lại không ăn hải sản, uống chút đi mà, ngày vui mà." Trần Địch không chịu bỏ qua, nâng ly
bia kia chạm vào ly cô: "Chúc đạo diễn Ôn của chúng ta 《 Hà Quang Vạn Đạo 》thành công vang dội, sớm ngày đoạt giải thành danh!"
Ôn Tri Hòa không chiều cô ấy, nói không uống liền không uống, lấy nước chanh cùng cô ấy cụng ly.
Ăn lẩu có người phục vụ căn bản không gọi là ăn lẩu, chờ cua tôm bóc xong, Ôn Tri Hòa liền cho người lui xuống, không có người ngoài, Trần Địch cũng thoải mái hơn chút, cái miệng kia dù cố sức nhét thịt vào, cũng không thiếu ba hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!