Trước khi biết Hạ Bảo Gia mang thai, Hạ Trưng Triều vốn nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc khi đưa cô đến từ đường quỳ gối kiểm điểm. Nhưng sự việc bất ngờ xảy ra, anh đành giao lại một phần công việc cho cấp dưới, đợi cô nghĩ thông suốt rồi sẽ tự mình đưa cô đi Mỹ, giải quyết cái thai ngoài ý muốn trong bụng cô.
Hạ Bảo Gia vẫn ngu dốt, đầu óc chưa thông suốt, vẫn ôm ảo tưởng ngớ ngẩn, cố chấp không tin lời anh, chưa muốn đi Mỹ.
Vì thế, hai người lại tốn thêm nửa buổi chiều. Hạ Bảo Gia vừa kể lể ấm ức, miệng vừa không ngừng ăn bánh bí ngô, thậm chí còn chất vấn anh: "Nếu là vợ anh mang thai con anh, chẳng lẽ anh cũng không mong đứa bé này sao?"
Hạ Trưng Triều hiếm khi tâm sự chuyện riêng tư với bất kỳ ai, đặc biệt là người nhà, nhưng anh cần phải cho cô ta biết: một người đàn ông có trách nhiệm sẽ không để vợ hay bạn gái mang thai ngoài kế hoạch, rồi để họ một mình gánh vác trách nhiệm với một sinh linh.
Huống hồ Ôn Tri Hòa sẽ không hành động bốc đồng như vậy. Cô cực kỳ cẩn thận, đến cả loại bao cao su siêu mỏng cũng không dám dùng.
Cứ như thể cô không muốn mang thai con của anh vậy.
Nhận ra điểm này, Hạ Trưng Triều khẽ nhíu mày, thấy hơi buồn cười.
Anh vốn không thích trẻ con, việc quan tâm đám em út cũng là trách nhiệm từ nhỏ. Việc cô không muốn… cũng là vì hiện tại anh không có
hứng thú. Nếu anh thực sự muốn, Ôn Tri Hòa sao có thể không nghe theo?
Hạ Bảo Gia tham ăn, nhưng vì đam mê ca hát, nhảy múa, diễn xuất nên quanh năm duy trì tỉ lệ mỡ cơ thể cực thấp. Ôn Tri Hòa cao hơn cô ta một chút nhưng lại nhẹ cân hơn. Hạ Bảo Gia mang thai năm tháng bụng mới hơi lộ, nếu là Ôn Tri Hòa, e là còn phải ăn nhiều hơn nữa mới được như vậy. Hạ Bảo Gia năm nay đã 22 tuổi, Ôn Tri Hòa nhỏ hơn hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.
Hạ Bảo Gia khóc lóc rồi ngủ thiếp đi cả buổi chiều. Anh ở phòng làm việc bên cạnh xử lý công việc, mà đầu óc anh lại toàn những suy nghĩ vẩn vơ này.
Trách cái bao cỏ phiền phức kia, cũng trách cuộc điện thoại lúc trưa.
Ngày thường Hạ Trưng Triều có thói quen hút một điếu xì gà để tỉnh táo, nhưng anh không thường mang theo xì gà. Kể cả thuốc lá thông thường, anh cũng chỉ hút vài hơi là vứt.
Không có nicotine trấn tĩnh, công việc cũng khó tập trung, Hạ Trưng Triều đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, y tá thông báo Hạ Bảo Gia đã tỉnh.
Hạ Bảo Gia ngủ dậy vẫn còn mơ màng, vốn đã không thông minh, lại còn cố khoe với anh rằng đứa bé trong bụng sau này sẽ gọi anh là bác.
Hạ Trưng Triều đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh như mực, không chút lay động, cũng không hề chạm vào bụng cô.
Hạ Bảo Gia cũng không cố ép, cô kéo chăn lên, đan hai tay vào nhau, hít một hơi thật sâu rồi đổi chủ đề: "Anh cả, thật ra em không ngờ anh lại
chịu kết hôn, mà đối tượng lại là…"
Cô ngập ngừng không dám nói những lời khó nghe. Quan hệ giữa cô và Hạ Bảo Tứ vốn như mặt trăng mặt trời, nhưng không đến mức như bề ngoài tỏ ra căng thẳng, hai người vẫn lén lút trao đổi tin tức với nhau.
Cô từng nghe nói, cũng từng tận mắt chứng kiến, anh cả đối xử với chị dâu rất khác biệt.
Ngập ngừng hồi lâu, Hạ Bảo Gia vắt óc mãi mới nhớ ra vóc dáng cân đối, xinh đẹp thoáng thấy từ xa của Ôn Tri Hòa, lí nhí nói: "Một cô gái xinh đẹp nhưng bình thường."
Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng cười khẩy trầm thấp của người đàn ông. Hạ Bảo Gia ngước mắt nhìn anh, không thể tin là anh lại cười.
Ngay cả khi cô và Hạ Bảo Tứ chung sức làm cho anh cái bánh kem xấu xí, anh cũng chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Anh cũng thường mỉm cười, nhưng nụ cười nửa vời đó khiến người khác thấy lạnh sống lưng, còn nụ cười thật lòng thì lại hiếm hoi.
"Em cho là bình thường, đó là vì em chỉ thấy vậy thôi." Ánh mắt Hạ Trưng Triều rất bình tĩnh, giọng cũng nhàn nhạt.
"Cô ấy quả thực không có xuất thân tốt, gia thế tầm thường, cha mẹ không thành đạt, nên từ nhỏ đã lớn lên như cỏ dại."
"Lúc em và Hạ Bảo Tứ tranh giành búp bê ngoại, cô ấy vừa chào đời trong một gia đình bình thường. Lúc em và Hạ Bảo Tứ lười đi học, mời gia sư về nhà dạy kèm, cô ấy vì không đủ tiền học nhà trẻ công mà phải vào lớp trông trẻ tư. Lúc em và Hạ Bảo Tứ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ,
cô ấy đã chăm chỉ học hành, từ một huyện nhỏ thi đậu lên Yến Bắc. Lúc em và Hạ Bảo Tứ bỏ học đại học, thuê người học thay, cô ấy đã vừa học vừa làm, tự mình hoàn thành việc học."
"Em có thể thấy cô ấy nghèo nàn, keo kiệt, túng thiếu và không mấy tự tin, nhưng em phải biết, cô ấy đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể đứng ngang hàng với em, thậm chí còn làm tốt hơn em, cũng hiếm khi oán thán… ít nhất là anh chưa từng nghe cô ấy kêu ca."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!