Chương 40: Anh dạy em

Dù đi máy bay riêng cũng cần xin phép đường bay trước, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Từ Yến Bắc đến Cảng Thành, tính cả thời gian chờ đợi và di chuyển, cũng chỉ mất hơn năm tiếng.

Trong năm tiếng đó, vừa phải liên hệ, trao đổi trực tuyến với bệnh viện, vừa phải nắm bắt đầu đuôi sự việc, Hạ Trưng Triều chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.

Sáng hôm sau, đợi đến khi Hạ Bảo Gia có mặt, anh đã chờ trong phòng chờ riêng khá lâu.

Anh biết rõ đám cháu và em họ của mình, phần lớn đều khó bảo, ăn chơi lêu lổng. Có đứa dù được ép vào trường danh tiếng, nâng đỡ hết mực, nhưng đụng đến học hành là lộ rõ yếu kém; có đứa dù ngoan ngoãn nghe

lời, từng bước lập gia đình, nắm giữ vị trí cao, cũng luôn cần người khác hao tâm tổn sức dìu dắt.

Họ hàng xa thì anh không quản nổi, nhưng riêng mấy đứa cháu, em họ nhà họ Hạ này, đặc biệt là Hạ Bảo Gia và Hạ Bảo Tứ, đúng là bao cỏ số một và bao cỏ số hai.

Bao cỏ số một (Hạ Bảo Tứ) còn tạm được coi là biết nghe lời, dù học tận bên Mỹ, nhưng sống dưới sự kiểm soát của ba mẹ nên không dám quá quắt, chỉ là bảo lưu một năm về nước chơi bời. Còn bao cỏ số hai (Hạ Bảo Gia) thì từ lúc chưa thành niên đã đòi làm thần tượng, lợi dụng không ai quản thúc, chạy sang Hàn Quốc làm thực tập sinh… Sau này vẫn là anh phải lôi về, ép học cho xong cấp ba mới thôi.

Anh vốn không cần quản nhiều đến thế, nhưng bao năm qua, trách nhiệm của người con trưởng trên vai anh chưa bao giờ nhẹ đi.

So với đám công tử tiểu thư vô dụng này, cô vợ nhỏ của anh có thể nói là thông minh, nhạy bén hơn nhiều, lại còn là đứa trẻ dễ hài lòng hơn.

Cùng độ tuổi, hoàn cảnh khác biệt lại tạo ra những con người chênh lệch lớn đến vậy. Một bên thì dựa vào gia thế, không lo cơm ăn áo mặc; bên kia thì cả vật chất lẫn tinh thần đều chưa bao giờ đủ đầy.

Những người không liên quan đều đã ra ngoài, trong phòng chờ riêng chỉ còn lại anh và Hạ Bảo Gia.

Hạ Trưng Triều nhìn chăm chú cô gái đang tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi sâu, ngắn gọn ra lệnh: "Giải thích."

Hạ Bảo Gia đứng phía bên kia bàn trà, chỉ biết đan hai tay vào nhau, không nói lời nào.

Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy tiếng cô nức nở khe khẽ.

Hạ Trưng Triều vắt chéo chân ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng, không chút dao động.

Anh liếc nhìn đồng hồ, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: "Ba phút."

"Nếu em không cho anh một lời giải thích, ngày mai anh sẽ cho người đăng thông báo em rút khỏi giới giải trí."

Hạ Bảo Gia run lên, tiếng khóc im bặt: "…"

Bốn năm đại học, Hạ Bảo Gia toàn nhờ người học hộ, trừ những buổi bắt buộc có mặt, cô gần như chưa bao giờ thực sự đến trường, chưa kể ba năm cấp ba cũng toàn nhờ quan hệ.

Chín năm giáo dục phổ thông bắt buộc, dù không đến nỗi mù chữ, nhưng cái đầu óc chứa đầy những ý tưởng viển vông này của cô vẫn giữ sự ngây thơ chưa hề được tri thức khai sáng.

Vì vậy, Hạ Bảo Gia hoàn toàn không biết phải giải thích từ đâu. Tay chân cô lạnh ngắt, đầu óc rối bời, nghìn lời vạn chữ chỉ dồn lại thành câu nói quen thuộc từ nhỏ đến lớn: "Em sai rồi…"

"Còn biết là mình sai à?" Hạ Trưng Triều cười khẩy một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo như dao cứa thẳng vào cô, nói thẳng không kiêng nể: "Biết sai mà còn tùy tiện lên giường với đàn ông, rồi mang cái thai tạp chủng đến đây khám?"

Sắc mặt Hạ Bảo Gia tái nhợt, môi mấp máy: "Anh cả, em không phải…"

Tiếng khóc thút thít lúc nãy không phải giả, cô thật sự bị dọa đến phát khóc.

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Bảo Gia ít được quan tâm, sợ nhất là người anh họ này.

Cô đã chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận té tát, nhưng khi bóng anh đổ xuống che khuất ánh đèn trước mặt, hai chân cô vẫn không ngừng run rẩy.

Hạ Trưng Triều đặt tay lên đầu cô, rồi nặng nề thở dài: "Đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, Hạ Bảo Gia."

"Đứa bé sinh ra rồi thì không nhét lại vào được. Em chắc chắn đã sẵn sàng một mình nuôi con đến hết đời chưa?"

Đang sợ hãi tột độ, chỉ cần nghe vài lời nhẹ nhàng là Hạ Bảo Gia đã bật khóc nức nở, huống hồ anh còn nói trúng nỗi đau của cô.

Cô ngước lên, ở khoảng cách gần, có thể thấy đôi mắt ngấn nước sau kính râm. Môi Hạ Bảo Gia run rẩy không ngừng, cô lắc đầu phản bác: "Không phải, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ rơi em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!