Nước súp đặc trên bàn cơm dần nguội lạnh đông lại. Hạ Trưng Triều có lẽ không ngờ cô lại từ chối dứt khoát đến vậy, thần sắc không còn bình thản như trước.
Đối với cô mà nói, đây có lẽ là một vụ làm ăn chắc chắn lời không lỗ, một cơ hội vượt cấp giai tầng, nhưng ai biết còn có cạm bẫy gì đang chờ? Huống hồ cô mới hai mươi tuổi.
Ôn Tri Hòa biết rõ, mối quan hệ thân mật đối với đàn ông mà nói là trò chơi mèo vờn chuột: em tiến thì tôi nhất định kéo em lại một chút, em không thể được voi đòi tiên nhưng tôi phải nắm lấy đuôi em hoàn toàn kiểm soát trong lòng bàn tay, tôi cho em một chút lợi lộc, em cần phải có hồi đáp. Đối với nhà tư bản như Hạ Trưng Triều, Ôn Tri Hòa phỏng đoán một cách vô trách nhiệm, hẳn là cũng cùng một lý lẽ thậm chí còn tệ hơn.
Huống hồ anh quả thật đã nói như vậy.
Quả thật, vị tiên sinh này có vốn liếng để kiêu ngạo, bất luận là bối cảnh gia thế hay là vẻ ngoài này, nhưng cô cũng không thích thái độ kẻ cả hếch mặt nhìn người dưới lớp mặt nạ giả dối kia.
Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu, bỗng nhiên mở miệng: "Lý do?"
…Còn cần lý do nữa sao.
Ôn Tri Hòa rất muốn xách túi bỏ đi, nhưng của cho là của nợ, cô đã định trước phải như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà chịu đựng cho qua chuyện này.
Vị tiên sinh trước mắt vẫn giữ vẻ lịch thiệp nho nhã, về tình về lý cô cũng không có lý do gì để làm mất mặt, chỉ có thể dùng lý do vạn năng: "Chúng ta không hợp nhau."
Hạ Trưng Triều cười khẽ, không để tâm: "Ôn tiểu thư, cô nên biết, tôi có thể ngồi đây nói chuyện với cô, đã đủ nói lên tôi không để tâm đến gia thế."
Đâu chỉ là không để tâm, rõ ràng coi đó là điểm yếu dễ nắm bắt. Ôn Tri Hòa trong lòng nghẹn tức, lại không tiện thể hiện ra ngoài, cô thấp giọng nói: "Không chỉ có điểm này."
Sắc mặt Hạ Trưng Triều vẫn bình tĩnh như cũ.
Nghẹn lời vài giây, Ôn Tri Hòa đôi mắt trong veo liếc nhìn anh: "Tôi mới hai mươi tuổi."
"Đầu tiên là tuổi tác không phù hợp, tiếp theo tôi cũng không muốn kết hôn, mặc dù chỉ có một năm."
Điều kiện Hạ Trưng Triều đưa ra quả thật khiến người ta động lòng, nhưng điều đó cũng không thể xua tan đi nỗi băn khoăn của cô.
Cô không thích bạn đời có thân phận chênh lệch lớn. Cũng không thích người đàn ông lớn tuổi.
Đối với một cuộc hôn nhân được ngã giá rõ ràng, có thích hay không có lẽ cũng không quan trọng, nhưng nếu anh chịu công khai đàm phán thương lượng với cô, liền chứng tỏ anh cũng không phải kiểu người đàn ông thích làm khó người khác.
"Hai mươi tuổi?"
Giọng nói trầm thấp của Hạ Trưng Triều kéo suy nghĩ của cô về, đôi mắt mang theo ý tứ dò xét: "Trước đây không phải cô nói với tôi, cô 26 tuổi, làm trong ngành dịch vụ đã gần 6 năm sao?"
Ôn Tri Hòa giật mình, mơ hồ nhớ ra một tháng trước, cô quả thật đã nói dối Hạ Trưng Triều như vậy.
Thông thường khi làm thêm một số công việc, chỉ cần yêu cầu về lý lịch không quá nghiêm ngặt, Ôn Tri Hòa đều sẽ tự "đóng gói" bản thân với bên ngoài, để mình có được công việc đó.
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả lại đến vào hôm nay, cô tuy đuối lý nhưng vẫn mạnh miệng nói ra câu chí lý kia: "…Ra ngoài làm việc, thân phận là tự mình tạo ra thôi."
Hạ Trưng Triều hừ cười một tiếng không rõ ý kiến.
Xuyên qua gương mặt khó dò cảm xúc của anh, Ôn Tri Hòa không biết anh là tức cười vì bị lừa một vố, hay là vốn không tin lời cô nói.
Nghệ sĩ dương cầm trở lại vị trí, bắt đầu chơi đàn, nhà ăn lại vang lên thứ âm nhạc thư thái.
Có nhân viên phục vụ tới hỏi có cần thêm nước không, Hạ Trưng Triều giơ tay ra hiệu thêm nước vào ly của cô. Ôn Tri Hòa vốn định từ chối, lại cảm thấy uống không hết cũng không sao, liền im lặng chấp nhận.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Hạ Trưng Triều mới mở miệng: "Cô còn rất trẻ, cũng rất thông minh, một năm này đối với cô mà nói sẽ không có hại lắm, phải không?"
Nghe ý tứ này, anh tạm thời tin việc cô đính chính tuổi tác, nhưng trong giọng nói vẫn còn lưu lại sự tiếc nuối, tựa như đang nói "Qua làng này sẽ không còn quán này nữa đâu".
Giọng điệu thật tự tin, mà anh quả thật có vốn liếng để tự tin như vậy.
Hạ Trưng Triều tiếp tục nói: "Tôi không có yêu cầu kết hôn bí mật, cưới là sẽ công khai với bên ngoài. Sự giúp đỡ về mặt tiền bạc là một phương diện, mặt khác, cô muốn làm gì, chỉ cần không quá phận đều có thể mượn danh tiếng của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!