Chương 39: Hạ Bảo Gia

Ôn Tri Hòa vừa bước vào cửa hàng trang sức, chiếc túi hiệu trên tay cô khá bắt mắt, lập tức bị nhân viên bán hàng vây quanh hỏi han ân cần.

Nhân viên bán hàng mải mê giới thiệu sản phẩm, nói thao thao bất tuyệt đến mức cô cũng không chen vào được.

Đang định hỏi kỹ hơn, Ôn Tri Hòa nghiêng đầu, lại thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.

"Mẫu dành cho nam ở đây…" Giọng nhân viên bán hàng vừa vang lên, Ôn Tri Hòa đã lễ phép ngắt lời: "Chờ một lát."

Cô lập tức đi tới, còn chưa kịp hỏi sao anh lại đến, Hạ Trưng Triều đã nhìn bàn tay trống trơn của cô, xoa đầu hỏi: "Chưa chọn được món nào ưng ý à?"

Ôn Tri Hòa gật đầu: "Vâng, em vẫn đang chọn."

"Công ty vừa gọi đến, có chuyện gấp cần xử lý." Hạ Trưng Triều liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh sắp xếp: "Buổi hẹn hò của chúng ta vẫn chưa kết thúc, có thể tiếp tục lần sau. Tôi đã gọi tài xế đến rồi, lát nữa sẽ đưa em về trước."

"Em định ở lại chọn thêm một chút." Ôn Tri Hòa ngập ngừng giây lát, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, xoắn nhẹ dây túi rồi nói: "Anh cứ đi xử lý việc trước đi, lát nữa em chọn xong sẽ tự về."

Hạ Trưng Triều nhìn cô một lát, không ép, khẽ gật đầu: "Được, tôi bảo tài xế chuẩn bị xe khác đợi em dưới lầu."

Ôn Tri Hòa "Ồ" một tiếng, đáp được.

Hạ Trưng Triều lại xoa đầu cô, cầm điện thoại bấm số gọi đi.

Ánh mắt Ôn Tri Hòa vẫn dõi theo anh, cho đến khi nghe thấy giọng nói có phần tâng bốc của nhân viên bán hàng bên cạnh: "Ôn tiểu thư, tình cảm của cô và tiên sinh thật tốt đẹp."

Ôn Tri Hòa có chút bất ngờ, không rõ cái "tốt đẹp" kia nằm ở đâu, nhưng điều khiến cô lấn cấn nhất vẫn là từ "tiên sinh" mà nhân viên bán hàng vừa dùng.

Khi cùng Hạ Trưng Triều tham dự các buổi xã giao, người ta thường gọi là "Hạ tổng và phu nhân". Cô còn chưa quen với thân phận "Hạ phu nhân" này, mỗi lần nghe người khác gọi vậy, cô lại nhớ tới bản hợp đồng kia, huống hồ gì là từ "tiên sinh" này.

Ôn Tri Hòa hiểu rằng nhân viên bán hàng chỉ khen xã giao, gặp mặt thoáng qua thì cách dùng từ cũng không cần quá câu nệ, nhưng có lẽ vì buổi hẹn hò hôm nay quá đỗi bình dị, khiến cô nảy sinh một loại ảo giác hoang đường.

Ảo giác này kéo dài đến tận khi bước vào cửa hàng xa xỉ này, giấc mơ vẫn chưa tan vỡ. Rõ ràng mấy tháng trước, cô còn rất e dè khi đến những nơi như thế này.

Người lớn lên trong nhung lụa không chỉ tự tin hơn mà lòng tự tôn cũng cao hơn. Vì ở vị thế thấp hơn trong mối quan hệ và tầng lớp quá lâu, Ôn Tri Hòa không cho rằng mình là người có lòng tự trọng cao. Cô vốn nghĩ rằng trong mối quan hệ hợp đồng này, mình sẽ bị sỉ nhục, đùa bỡn, nhưng ngoại trừ tính kiểm soát trên giường, ngày thường anh đối xử với cô cũng khá tốt.

Tiền bạc, nhà cửa, tài nguyên, trang sức… anh cho rất nhiều, luôn giữ lời hứa, rất hào phóng. Anh cũng dạy cô nhiều điều, dù cô có dùng đến hay không. Những thiếu sót trong quá trình trưởng thành của cô, khi gặp anh ở tuổi hai mươi, dường như đã được bù đắp.

Điều này không đúng. Ôn Tri Hòa biết rõ.

Cô vừa nhạy cảm với điều này, lại vừa cố gắng không để tâm.

Cô cảm thấy có gì đó trong mình đã sai lệch, và đang nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ. Để rồi vì ánh mắt anh mà xao xuyến, vì cái chạm của anh mà nóng bừng, vì một câu hỏi vu vơ của anh mà tự ti, lại vì lời tâng bốc của người khác mà nảy sinh ảo tưởng.

Trang sức trên quầy đắt đỏ vì thiết kế độc đáo, nhưng nếu không có điều đó, nếu bị ném vào những sạp hàng rong đầy rẫy ven đường, liệu chúng còn lộng lẫy như châu báu, được người ta trân trọng không? Nếu có thiết kế mới, kiểu dáng mới xuất hiện, những thứ cũ kỹ này, dễ dàng bị sao chép, liệu còn bao nhiêu giá trị?

Cô vừa giống lại vừa không giống những món trang sức lạnh lẽo này.

Ôn Tri Hòa chẳng còn hứng thú chọn lựa, dù nhân viên bán hàng vẫn thao thao bất tuyệt bên tai.

Tầm mắt chuyển đến một quầy trưng bày riêng biệt, tâm trí lơ đãng, cô bị chiếc trâm cài áo trên kệ cao nhất thu hút: "Lấy cái này đi."

……

Xách hộp quà được gói cẩn thận ra khỏi cửa hàng, Ôn Tri Hòa dù đã đoán trước sẽ rất đắt đỏ, nhưng không ngờ một chiếc trâm cài áo nhỏ lại có giá đến vậy. Điều khó tin hơn là cô lại thật sự quẹt thẻ mua nó.

Dù số tiền này đều do Hạ Trưng Triều cho, nhưng nếu là mấy tháng trước, cô tuyệt đối sẽ giữ khư khư làm của riêng, không tiêu cho anh một xu nào.

Trong tiệm còn có đồng hồ, cà vạt, khăn lụa và các phụ kiện khác. Trâm cài áo có vẻ không thực dụng lắm, Hạ Trưng Triều cũng hiếm khi dùng trong các dịp trang trọng. Nhưng những thứ như đồng hồ, cà vạt thì anh có rất nhiều rồi, nhiều đến mức cô có mua thêm cũng chỉ nằm im một góc trong tủ đồ của anh, thà tặng một thứ gì đó độc đáo hơn.

Ôn Tri Hòa hiểu rõ tâm lý của mình. Cô ghét bị lựa chọn, kể cả khi tặng quà, sự độc nhất luôn mang ý nghĩa đặc biệt, tượng trưng cho việc không thể bị thay thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!