Chương 35: Chịu nỗi không

Hạ Bảo Tứ ghé sát vào tai cô, ranh mãnh nói: "Ai nha, chị dâu cứ về thổi gió bên gối một chút là xong ngay, không cần khai em ra đâu, cứ bảo là chị muốn mua. Nếu anh cả biết em xui chị lén mua trang sức, không biết em có sống nổi qua mùa hè này không nữa?"

Ôn Tri Hòa chẳng thấy mình có khả năng thổi gió bên gối gì sất, huống hồ ngọn gió này thổi vừa rát mặt lại đau chân, khiến người ta khó chịu vô cùng, đâu phải muốn thổi là thổi dễ dàng như vậy.

Hạ Bảo Tứ để lại tờ hóa đơn rồi chuồn mất, hoàn toàn không cho cô đường lui.

Ôn Tri Hòa xách túi lên xe, cửa vừa hé mở, đập vào mắt là Hạ Trưng Triều đang ngồi nghiêng người.

Thời tiết dần nóng lên, anh không mặc Âu phục phẳng phiu mà chỉ khoác một chiếc áo len màu xám, cổ áo sơ mi hơi mở, để lộ yết hầu rõ ràng. Đường nét gương mặt anh vẫn sáng sủa như cũ, mái tóc tỉa layer gọn gàng không gây vướng víu, nhưng cũng chẳng che được vẻ vững chãi của tuổi tác.

Không thể phủ nhận, anh quả thực là một người đàn ông rất có gu. Dù xuất hiện ở những sự kiện trọng đại, thứ lộng lẫy nhất trên người anh cũng chỉ giới hạn ở cà vạt và đồng hồ, thể hiện trọn vẹn xu hướng tối giản mà giới tiên phong lão làng coi trọng.

Nhìn lòng bàn tay anh hơi ửng hồng, có lẽ anh vừa mới vận động xong, nhưng trên người tuyệt nhiên không có mùi khó chịu nào.

Mấy ngày không gặp, Ôn Tri Hòa có cảm giác xa lạ như thể mức độ hảo cảm đã quay về con số không, cô khô khan giơ tay chào.

Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu: "Vừa rồi ăn tối với ai vậy?"

Đã nhận lời thì Ôn Tri Hòa sẽ không đổi ý, cô nói mập mờ: "Một người bạn thôi ạ, chỉ ăn chút đồ ngọt ở đó, không ăn gì nhiều."

Hạ Trưng Triều: "Buổi tối muốn ăn gì? Dì giúp việc hôm nay không có nhà."

Ôn Tri Hòa đang định nói có thực đơn cố định, nghe câu này liền nghẹn lại, không thốt ra được chữ nào.

Mấy lần chung đụng trước đây tuy đều có dì giúp việc ở nhà, nhưng những lúc không có người rõ ràng sẽ càng "thỏa thích" hơn.

Lời này của anh hoàn toàn là ám chỉ, tối nay sẽ không chỉ giới hạn trong phòng ngủ tối tăm kia.

Ăn trà chiều xong, Ôn Tri Hòa thật ra vẫn chưa đói lắm, nhỏ nhẹ nói: "Bít tết đi ạ, quán Tân Nguyên Cư kia khá ngon…"

"Tôi nấu." Hạ Trưng Triều nói nhạt, rồi lại ôn hòa hỏi, "Hay em muốn ăn đồ đặt ngoài hơn?"

Nghe ba chữ đầu, nội tâm Ôn Tri Hòa "Oa" một tiếng, không đáp lại nửa câu sau mà hỏi ngược: "Anh biết nấu cơm sao?"

Hạ Trưng Triều "Ừm" một tiếng: "Biết nấu vài món đơn giản, bít tết cũng không khó lắm."

"Ồ…" Ôn Tri Hòa vẫn thấy mới lạ, c*n m** d***, không đắn đo nữa, "Vậy anh cứ tự nhiên nhé, có cần em giúp gì không?"

"Không cần, em chờ là được rồi."

Anh nói nghe thật dịu dàng, Ôn Tri Hòa khẽ nhếch môi, mắt sáng lên: "Vậy em có thể mong đợi được không ạ?"

Hạ Trưng Triều cười khẽ, không bày tỏ ý kiến, chỉ nói: "Món ăn để bổ sung thể lực sau đó thì có lẽ em nên mong đợi hơn…"

Ôn Tri Hòa hơi khựng lại, nụ cười cứng đờ: "…"

Ý gì đây, cũng là ám chỉ sao? Ăn xong liền "làm" à?

Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại ở đây, không khí khó tránh khỏi đôi chút lúng túng.

Ôn Tri Hòa kín đáo lái sang chuyện khác: "Đúng rồi… Hôm nay anh đi đâu vậy? Em hơi tò mò."

Hạ Trưng Triều cúi mắt liếc chiếc điện thoại trong tay cô, giọng đều đều: "Đánh golf với đối tác, tôi có nhắn tin cho em rồi."

Ôn Tri Hòa sực nhớ, vội cầm điện thoại mở màn hình, mới phát hiện nửa tiếng trước, Hạ Trưng Triều đã báo cáo lịch trình cho cô, nhưng cô quên trả lời.

Ngay cả những cặp vợ chồng bình thường, sau khi tình yêu cuồng nhiệt phai nhạt, cũng sẽ vì đã quen với mối quan hệ lâu dài này mà lơ là những việc gọi là củng cố tình cảm, ví dụ như chủ động báo cáo lịch trình.

Hạ Trưng Triều muốn cô lúc nào cũng báo cáo, là vì anh ở vị thế cao hơn trong mối quan hệ, thích kiểm soát cô, chứ không hẳn là quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!