Chương 33: Giai đoạn hòa hợp

Hạ Trưng Triều hiểu rõ trên đời chỉ có hai loại con gái. Một loại giống như tiểu thư nhà họ Hạ, sinh ra đã ngậm thìa vàng ở vạch đích*, được các chuyên gia hàng đầu trong nhiều lĩnh vực đào tạo, dựa vào sản nghiệp gia đình mà sống trong nhung lụa, lớn lên với tính cách tùy hứng, ngang ngược và kiêu căng.

Loại còn lại chính là Ôn Tri Hòa, một cô gái từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình nghèo khó, cha ngoại tình, mẹ tái giá, cả về vật chất lẫn tinh thần trước sau đều không được đủ đầy. Cô thuộc về phân loại này, dù sao cũng chẳng có ai giống cô, sẽ không có mẫu tham khảo thứ hai.

Trên đời này có lẽ sẽ có rất nhiều người trải qua hoàn cảnh tương tự, nhưng dù vậy, các yếu tố và quỹ đạo khác nhau tạo nên sở thích, tính nết, thói quen cũng hoàn toàn không giống nhau. Giống như cô, người biết diễn kịch không nhiều lắm; giống như cô, kẻ nói dối thành thần còn tự cho là đúng lại càng hiếm thấy;

Tư tưởng cô vừa đơn thuần lại hay lo trước lo sau; cô thỉnh thoảng thông minh nhưng lại thường xuyên ngốc nghếch; đôi mắt ngấn lệ của cô biết lừa người, chỗ riêng tư sưng đỏ tắc nghẽn chỉ có anh mới có thể thông suốt, đầu ngón chân tròn trịa xinh xắn lại biết xù lông như mèo con;

Hạ Trưng Triều từng cho rằng mình không hiểu rõ Ôn Tri Hòa, nhưng kể ra, anh hình như cũng không hề mù tịt như trong tưởng tượng.

32 năm qua, bên cạnh Hạ Trưng Triều chưa bao giờ có bất kỳ người khác phái nào, bất kỳ ai. Mà trong bốn tháng ngắn ngủi này, mặc dù số lần họ chung chăn gối không nhiều, cũng đã từng tiếp xúc thân mật, gần giống với biết bao cặp tình nhân, vợ chồng trên thế gian này.

Thói quen là một thứ đáng sợ, vào khoảnh khắc họ nằm chung trên một chiếc giường, những quy tắc thường lệ trước đây liền bị đập tan; ranh giới và khoảng cách giữa nhau cũng lặng lẽ bị xóa bỏ.

Ngày hôm qua anh còn ở nước ngoài, đao to búa lớn xử lý việc ở New York; hôm nay anh đã đứng trong bếp, chỉ vì dì giúp việc không có nhà, mà chẳng rõ lý do lại tự tay nấu một ly trà gừng đường đỏ.

Việc làm ngu ngốc hết lần này đến lần khác. Điều kỳ quái là anh không hề bận tâm, điều buồn cười là tất cả chỉ vì cùng một người.

Ly sứ đựng trà gừng hiện lên màu đỏ sẫm, anh thờ ơ và lãnh đạm cúi mi nhìn bóng mình trong nước trà, dùng chiếc thìa bạc khuấy tan vòng xoáy sâu thẳm, đánh tan cả hình bóng, rồi lại nắm lấy điểm yếu đó đưa cho người trên giường.

Ôn Tri Hòa còn đang xem tài liệu ghi hình mấy ngày nay, trong tầm mắt bỗng dưng có thêm ly trà gừng, cô vừa bất ngờ vừa cảm thấy được yêu chiều mà kinh ngạc, thuận theo đưa hai tay nhận lấy: "Cảm ơn anh."

"Không cần."

Chiếc bàn xoay nhỏ là thứ trước đây trong phòng ngủ không hề có, có lẽ là do cô quen làm việc trên giường nên đã tự mua thêm. Hạ Trưng Triều lướt qua mặt bàn lộn xộn của cô, có chút không thuận mắt, nhưng cũng không đến mức phải giúp cô thu dọn.

Anh hỏi: "Vì sao không làm việc ở thư phòng?"

Ôn Tri Hòa đang nhấp ngụm trà gừng, thổi đi hơi nóng phía trên, nghe lời này liền ngước mắt nhìn anh, đặt ly trà xuống, chậm rãi giải thích: "… Em cũng chỉ xem trước khi ngủ thôi, lát nữa đẩy sang một bên là được."

Cô nói, còn làm mẫu đẩy cái bàn nhỏ đi.

Chỗ ở lớn có một điểm không tốt, cô muốn vào thư phòng làm việc còn phải đi ngang qua phòng ngủ, đi qua một đoạn hành lang dài. Ôn Tri Hòa về phương diện này khá chú trọng sự tối giản, chỉ cần làm xong việc là có thể nằm xuống ngay; tình huống không cần thiết thì cứ ru rú trong phòng ngủ giải quyết; mắt nhắm mắt mở đó là tuyển chọn diễn viên phù hợp, sắp xếp lại mạch truyện kịch bản.

Chẳng trách cô có số nghèo khổ. Trước kia làm như vậy là vì phòng nhỏ, bất đắc dĩ phải kê bàn trên giường, mùa đông chỉ có một cái lò sưởi nhỏ, chăn điện, nằm trên giường tương đối ấm áp hơn.

Bây giờ cô chỉ đơn thuần cảm thấy quá xa, lười đi, huống chi đã 10 giờ tối rồi, ai lại muốn vào thư phòng làm gì nữa.

Ôn Tri Hòa trong đầu thao thao bất tuyệt, cảm thấy rất có lý, nhưng loại lời này mà nói ra cho Hạ Trưng Triều nghe, nói không chừng sẽ bị chế nhạo.

Cô chẳng muốn bị chế nhạo chút nào.

Chiếc bàn nhỏ nghiêng về phía tầm tay Hạ Trưng Triều, anh khẽ ấn một cái giữ lại, đuôi mày khẽ nhếch, nhẹ giọng thở dài: "Sao lại lười như vậy."

"Nếu tôi không đưa trà gừng tận tay, có phải em còn muốn tôi tự mình đút cho em không."

Anh không mặn không nhạt buông một câu chế nhạo, ánh mắt ôn hòa kéo dài, khiến người ta nghe không ra ý tốt hay xấu.

Ôn Tri Hòa ôm ly trà gừng, từ tốn đáp: "Vậy thì không phải, em là đau bụng kinh chứ không phải tàn phế."

Hạ Trưng Triều liếc nhìn đồng hồ, xoa đầu cô: "11 giờ rồi, uống xong thì nghỉ sớm đi, có công việc gì ngày mai lại làm."

Khoảnh khắc dịu dàng hiếm có này, Ôn Tri Hòa cũng không muốn phá vỡ, thuận theo uống xong trà gừng liền đi vào nhà vệ sinh thay băng vệ sinh.

Lúc cô rửa sạch tay quay lại, Hạ Trưng Triều đã giúp cô thu dọn xong mặt bàn, bật chế độ ban đêm của chiếc đèn tường ấm áp.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm giác kiều diễm khó tả dường như cũng đang lặng lẽ nảy sinh, rất nhiều lúc, họ làm xong liền tự nhiên nằm trên giường, đâu giống hôm nay… đang ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Ôn Tri Hòa cảm giác mình bò lên giường mà chân trước chân sau đều không phải của mình nữa, cô cứng ngắc nằm thẳng tay thẳng chân, kéo chăn cho phẳng phiu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!