Anh không nhanh không chậm dò hỏi đến cùng, giọng điệu rời rạc giống như không thèm để ý, nhưng lại ẩn ẩn có ý tứ chất vấn.
Ôn Tri Hòa hoảng hốt đến không nói nên lời, cô sao có thể nghĩ, lại làm sao dám? Cô có phải không biết tự lượng sức mình đến mức nào, mới có thể nghĩ cùng anh nói… loại chuyện này.
Không khí mơ hồ ngưng đọng, khiến Ôn Tri Hòa có chút không thở nổi.
Cô theo bản năng định nói chút lời tri kỷ để lừa gạt cho qua, nhưng còn không đợi cô há miệng đáp lại, phía sau liền truyền đến giọng nói của nhân viên công tác, nói là có người muốn gặp riêng Hạ Trưng Triều một lần, là vị tiểu thư họ Chung.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm chậm rãi tan rã, ý thức trở lại, Ôn Tri Hòa nghe được Hạ Trưng Triều đáp lại rất nhẹ. Cũng không biết có
phải là ảo giác của cô không, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, dường như bắt giữ được một tia hờ hững lạnh lùng.
Ôn Tri Hòa rất ít khi thấy anh lộ ra vẻ giận dữ, nhưng chỉ khoảng nửa khắc, sắc mặt Hạ Trưng Triều nhìn về phía cô, lại thay đổi thành nho nhã ôn hòa.
"Lên xe chờ anh."
Anh sờ đầu cô, giọng nhàn nhạt dặn dò.
Đại não Ôn Tri Hòa còn một mảnh hỗn độn, rất hàm hồ mà "Vâng" một tiếng. Lúc phản ứng lại, cô đã mơ màng hồ đồ lên xe rồi.
Gió đêm không lạnh lắm, từ từ phả qua, tràn đầy cảm giác mềm mại. Ôn Tri Hòa quấn chiếc chăn lông nhỏ, mở cửa sổ hơn phân nửa, để đầu óc trống rỗng vô thần nhìn nhà hát kim bích huy hoàng vẫn sáng rực về đêm.
Mắt ngắm cảnh vật, trong lòng tràn đầy hình bóng người. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, Ôn Tri Hòa thật sự tò mò, rốt cuộc vị Chung tiểu thư này là có chuyện gì mà muốn cùng Hạ Trưng Triều nói chuyện riêng.
Nhưng hình như với cô… cũng không có quan hệ gì nhỉ.
Ôn Tri Hòa mím môi, định cúi đầu nghịch điện thoại một lát để dời đi sự chú ý, nhưng đôi mắt cô có chút cay xót không chịu nổi, dứt khoát ngả đầu vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước khi đi vào phòng nghỉ, Hạ Trưng Triều đã đoán trước được, sẽ nghe thấy những lời lẽ nào.
Nhân viên lễ tân ở phía trước mở cửa cho anh, quả nhiên, hành vi đầu tiên Chung Gia Ý nhìn thấy anh, đó là đi giày cao gót đến trước mặt, giơ cao nắm tay siết chặt, cao giọng khó chịu: "Anh rõ ràng đã hứa với em, dành món nào cũng được trừ món trang sức kia ra!"
Mặc dù đã trốn đi hơn nửa năm, cô ta vẫn cứ là cô gái thích giở tính khí tiểu thư, trở về không hề bớt đi chút sắc bén nào.
Hạ Trưng Triều nửa nâng tay lên, dùng cánh tay thoáng chặn lại nắm đấm sắp rơi xuống của cô ta, khuôn mặt bình tĩnh đến lãnh đạm, lúc không nói lời nào, luôn có cảm giác lạnh lùng khiến người ta không tự chủ được phải ngậm miệng.
… Cùng với lúc chào hỏi vừa rồi như tắm mình trong gió xuân, rõ ràng là hai bộ mặt khác nhau.
Ngọn lửa của Chung Gia Ý tắt ngấm đi một đoạn, rất nhanh lại đổi sang bộ dạng yếu đuối đáng thương, muốn níu lấy khuỷu tay anh: "Anh cả, anh sẽ không vì có chị dâu mà đối xử với em như vậy chứ…"
Hạ Trưng Triều không dấu vết mà nghiêng người vỗ nhẹ vai cô ta, ánh mắt lướt qua khuôn mặt diễn xuất vụng về kia, khóe môi khẽ nhếch.
Diễn còn không bằng Ôn Tri Hòa, ít nhất đôi mắt của vợ anh thật sự sẽ phiếm hồng rơm rớm nước mắt.
Chung Gia Ý níu hụt, Hạ Trưng Triều cúi mi thong dong ung dung sửa lại cổ tay áo, giọng nói trầm tĩnh như thấm vào biển sâu không gợn sóng: "Anh đối xử với em thế nào, vì sao lại đối xử với em như vậy, tự em trong lòng rõ ràng."
Ánh mắt đen láy của anh từ đỉnh đầu dừng lại ở khoang bụng, chỉ một thoáng, Chung Gia Ý liền theo bản năng nhấc túi xách lên, che vào chỗ đó.
Hạ Trưng Triều chưa từng tìm tòi nghiên cứu nhiều, cài lại cổ tay áo, nghiêng người định rời đi, trước khi đi liếc nhìn cô gái đang cúi mi thuận mắt, chỉ rơi xuống câu khuyên cuối cùng: "Đây là cuộc đời của em, người khác không thể làm chủ thay em, đừng nghĩ có thể giúp được em, bất luận việc này hay việc kia, tự giải quyết cho tốt đi."
Anh đi rất dứt khoát, nghe tiếng bước chân dần xa của anh, Chung Gia Ý đặt tay lên bụng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Nhưng cảm xúc chán nản chỉ duy trì một lát liền tiêu tán, Chung Gia Ý sụt sịt mũi, bấm điện thoại gọi cho người đại diện, trừng mắt hung dữ: "Đăng, cứ đăng đi! Mấy bài PR đó cứ đăng như thường cho em, tiền hôm nay của em không thể bỏ ra vô ích!"
Người đại diện đã quen với sự nóng nảy của cô ta, đồng ý xong, lại tri kỷ hỏi thêm: "…Vậy chỗ anh cả của em."
Nhắc đến hai chữ "anh cả", Chung Gia Ý hiếm thấy im lặng giây lát. Cô ta cắn móng tay đi qua đi lại tại chỗ, nghĩ tới nghĩ lui nói: "Em đi mượn thử xem, dù sao cũng là anh cả của em, nếu là mượn không được…"
Cô ta nhắm mắt bất chấp tất cả, hừ nhẹ: "Vậy trực tiếp làm giả, bọn họ không lẽ lại ra mặt vạch trần em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!