Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của Ôn Tri Hòa trong hai tuần qua.
Từ 7 giờ rưỡi tối ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, cô vẫn cứ chìm trong trạng thái không mộng mị.
Người ta thường nói giữa trưa mới là lúc âm khí nặng nhất, ngủ say quá lâu, Ôn Tri Hòa quả thực đã chịu sự quấy nhiễu không thể hiểu được từ ngoại giới. Cô có ý thức mà cảm giác được, mình dường như bị một lực lượng vô hình kéo ra khỏi sự ấm áp, bị bắt phải trao đổi với nữ phù thủy, đem giọng hát đổi lấy đôi chân như đi trên băng mỏng.
Mất đi chiếc đuôi cá tự do tự tại, đôi chân hiện ra lại chìm vào một luồng nhiệt nóng bỏng, đang nhẹ nhàng xô đẩy, trêu chọc.
Ôn Tri Hòa cau mày, chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt không phải chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy treo trên trần, mà là bóng hình sâu thẳm đậm nét của người đàn ông hướng ngược sáng.
Đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm không thể nhìn quá rõ ràng, Hạ Trưng Triều quen thuộc ở trước mắt, như phủ một lớp ánh sáng mông lung, có cảm giác thần thánh kỳ quái.
Nhưng đôi mắt đen láy của anh tựa như tẩm nọc độc, tuy ngậm ý cười, lại hút hồn người, như có thể cướp đi tinh khí của người ta.
Xương ngón tay di càng gần thêm một đoạn, loại cảm giác khác thường đó càng sâu.
Nếu lại xem đây là mơ, vậy Ôn Tri Hòa quả thực ngu ngốc rồi.
Cô hít vào một hơi, đôi tay đặt lên chống ngực anh: "Anh đang làm gì…"
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi, mà là chất vấn.
Nhưng giọng mũi đặc sệt của cô rơi vào tai anh, e rằng sẽ bị coi như một loại muốn từ chối còn mời gọi.
Hạ Trưng Triều là quý ông, nhưng lại không phải loại quý ông khắc kỷ phục lễ nghi đó. Anh quen giả dạng làm bộ dáng thân mật tri kỷ, đối với cô làm hết chuyện xấu, ví dụ như hiện tại.
Anh lại thừa dịp cô ngủ say, đối với cô làm ra loại chuyện này…
"Đang làm gì sao?" Hạ Trưng Triều cười khẽ, thong dong ung dung lặp lại câu hỏi của cô, động tác trong tay căn bản không dừng, thậm chí tần suất càng nhanh hơn.
"Em hình như đã quên lời tôi nói, phải chờ tôi tới làm." "Em tự nhìn xem, tôi đang làm gì."
"Trả lời tôi."
Anh bình tĩnh, tàn nhẫn lên tiếng.
Ôn Tri Hòa không phải không có cơn tức lúc mới dậy, nhưng vì hành vi của Hạ Trưng Triều, chút tính khí nhỏ bé của cô đã sớm bị mài mòn không còn.
Eo nhỏ cong lên thành nhịp cầu, ngón chân chống giường, mu bàn chân căng cứng. Theo một trận run rẩy, Ôn Tri Hòa không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng, yếu ớt đẩy cánh tay anh ra ngoài.
Hạ Trưng Triều cúi người nửa chống giường, bờ vai lưng dày rộng bao phủ lấy cô thật sâu. Anh gật đầu khẽ hôn vai cổ cô, hơi thở phả ra hơi nóng, vẫn không tiếc lời khích lệ: "Ngoan quá, giỏi quá."
Ôn Tri Hòa nhỏ giọng nức nở, dưới sự trấn an của anh, theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ anh, cho rằng thế này là đã kết thúc.
Nhưng nghe đến tiếng khóa kim loại được cởi ra, cô mới ý thức được người đàn ông này còn muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Thật là người đàn ông đáng xấu hổ. Đại não tỉnh táo lại, Ôn Tri Hòa rất khó không thầm mắng anh trong lòng.
Khuỷu tay ôm cổ cô siết chặt hơn, định nói lời khoe mẽ gì đó để thoát khỏi lúc này, trong cổ họng vừa mới tràn ra chữ "Hạ", người đàn ông trên người liền dừng lại một chút, nặng nề cười thở dài một tiếng:
"Đến không đúng lúc rồi, sớm hơn dự kiến một ngày."
Khoảng cách dựa sát vào nhau bị kéo ra, trong tầm mắt mê hoặc, Ôn Tri Hòa nhìn thấy Hạ Trưng Triều vươn bàn tay đã làm chuyện xấu kia ra, che kín mạch máu màu xanh nhạt và khớp xương rõ ràng, mát lạnh mà bọc một lớp vệt nước, đỉnh đầu nếu không nhìn kỹ, còn không nhìn ra vệt đỏ tươi kia.
Cô trừng đôi mắt tròn xoe như quả nho, cả người ngây ngốc.
Lồng ngực Hạ Trưng Triều rung động, cảm thấy thú vị, đưa tay đến trước mặt cô, gần như sắp chạm vào chóp mũi. Giọng nói khàn khàn rất trầm: "Thấy chưa? Em tới kỳ kinh nguyệt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!