Chương 3: Cổ tích

Nhân viên đi theo Hạ Trưng Triều răm rắp nghe lệnh, sẽ không bỏ qua dù chỉ một cái liếc mắt lơ đãng của anh. Huống hồ ngay giây tiếp theo anh đã ra hiệu cho trợ lý, tách ra rời đi.

Giám đốc Hàng Tư sững sờ, muốn nói lại thôi nhìn về phía trợ lý thư ký.

Đêm qua Hạ Trưng Triều có nghe điện thoại, nhưng một là không chấp nhận bồi thường hay đổi hàng, hai là thái độ lại lạnh nhạt khiến người ta không nắm bắt được. Đối mặt với vị tai to mặt lớn này, lòng anh ta như

lửa đốt, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đến tận cửa sắp xếp một cuộc gặp mặt trực tiếp để xin lỗi, ai mà ngờ được anh lại bỏ đi giữa chừng.

Thư ký có thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười giải thích: "Hạ tổng có việc bận đột xuất, nếu lát nữa ngài còn có chuyện gì, cứ dặn dò chúng tôi là được."

Giám đốc Hàng Tư đành thôi vậy, trước khi đi không khỏi liếc nhìn cô gái có bóng dáng đan xen với anh lúc nãy.

Không ai biết cô là ai, Ôn Tri Hòa cũng rơi vào trạng thái mờ mịt "Tôi là ai, tôi đang ở đâu". Vị này giây trước còn không thấy người đâu, giây sau đã xuất hiện trong ống kính của cô, thậm chí bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt ——

Hạ Trưng Triều nhìn về phía chiếc máy ảnh cô đang nắm chặt trong tay, hạ mi liếc nhìn cô, giọng điệu bình thản: "Đang chụp ảnh à?"

Chỉ là một câu hỏi rất đơn giản, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ngón tay Ôn Tri Hòa nắm máy ảnh thoáng trắng bệch, cô đáp lời: "Cũng không hẳn, chỉ là lâu không dùng nên lấy ra nghịch một chút thôi."

Chụp lén là vô tình, nhưng màn trập đã bấm, cô không thể không nhận. Ôn Tri Hòa mím môi nói thêm: "Vừa rồi vô ý bấm nhầm nút chụp, nhưng không chụp trúng ngài đâu, chỉ là ảnh mờ thôi, ngài đừng để tâm."

"Sẽ không." Nét mặt Hạ Trưng Triều khẽ giãn ra, nở nụ cười nhẹ, "Hơi tiếc một chút, thật ra tôi cũng muốn xem thử tấm ảnh cô chụp."

Lịch thiệp không chê vào đâu được, nhưng có phần quá dễ nói chuyện rồi. Không thể phủ nhận, bởi vì những lời này mà Ôn Tri Hòa đã thở

phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu giơ máy ảnh ra, thoải mái hào phóng xóa đi tấm ảnh vừa rồi.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, Ôn Tri Hòa cũng không tiếc lời khách sáo, nở nụ cười xã giao quen thuộc: "Nếu ngài cần chụp ảnh, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Bất cứ lúc nào?" Hạ Trưng Triều nắm bắt được từ ngữ mấu chốt, chậm rãi nhấm nháp từng chữ, dường như đang cân nhắc sức nặng của hai chữ này, rốt cuộc đêm qua cô cũng đã nói với anh như vậy.

Bị đuổi việc chưa đầy một tiếng đã lộ ra mình là kẻ thất nghiệp lang thang, Ôn Tri Hòa tuy không thấy mất mặt, nhưng trong lòng vẫn rỉ máu. Cô thu lại nụ cười, vẫn chắc chắn như cũ: "Bất cứ lúc nào."

Hạ Trưng Triều vẫn chưa quá so đo những từ ngữ cô thường treo bên miệng, lịch thiệp hỏi: "Nếu Ôn tiểu thư lúc nào cũng rảnh rỗi, trưa nay có muốn cùng ăn một bữa cơm không?"

"Tôi có việc gấp, có lẽ Ôn tiểu thư có thể giúp được tôi."

Khi nói chuyện, anh cúi mi mắt nhìn chăm chú cô, thể hiện đủ sự tôn trọng. Ôn Tri Hòa cao 1m7 thật ra cũng không thấp, nhưng luôn phải ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng nói vừa dứt, Ôn Tri Hòa có chút bất ngờ. Tuy rằng lời anh nói đã xác minh suy đoán đêm qua rằng trên đời này không có bữa trưa miễn phí, nhưng Ôn Tri Hòa thật sự không tưởng tượng được mình có thể giúp anh việc gì.

Cô nên cẩn thận một chút, nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên lời chế nhạo của Thái Hinh sáng nay.

Bạn bè.

—— nếu cô có một người bạn như Hạ Trưng Triều thì sao nhỉ?

Ý nghĩ này lóe lên rồi vụt tắt trong đầu, khiến đôi môi cô khẽ mở, lập tức đồng ý: "Được."

Khu ẩm thực của khách sạn bên cửa sổ ánh nắng chan hòa mà không gay gắt. Ôn Tri Hòa ngồi ở phía đối diện, đặt máy ảnh sang bên cạnh.

Gọi món xong, Ôn Tri Hòa ngẩng đầu hướng mặt về phía người đàn ông đối diện, hai tay đặt vuông góc trên đầu gối, lưng cũng bất giác thẳng lên một chút: "Hạ tiên sinh, ngài có thể nói cho tôi biết ngài cần tôi giúp việc gì rồi."

"Nhưng tôi phải nói rõ trước, tôi là công dân tốt, không làm chuyện phạm pháp."

Đây không phải lời nói đùa, cô nói rất nghiêm túc.

"Cô không cần lo lắng, Ôn tiểu thư, chuyện này hoàn toàn hợp pháp." Hạ Trưng Triều cười khẽ, "Tôi cũng là công dân tốt."

"Tôi cần cô làm một công việc bên cạnh tôi, một công việc lâu dài." Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói ôn hòa, "Trước đó, tôi muốn hỏi cô vài vấn đề, chúng liên quan đến một số chuyện riêng tư, có lẽ sẽ hơi mạo phạm, nếu cô không muốn trả lời, có thể nói cho tôi biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!