Chương 29: (Vô Đề)

Trên màn hình điện thoại, thời gian trò chuyện vẫn nhảy số không ngừng, và chiếc dụng cụ nhỏ xinh mang hình dáng cá heo kia cũng đang tận tâm tận lực rung động liên hồi.

Ôn Tri Hòa vốn không muốn nghe theo Hạ Trưng Triều. Dòng máu kiêu hãnh cuộn trào trong huyết quản mách bảo cô rằng, không cần phải nghe, không cần phải phục tùng.

Cách nhau một đầu dây điện thoại, một khoảng cách vời vợi như trời với đất, cô dựa vào đâu mà phải ngoan ngoãn nghe lời anh?

Nhưng anh nói không sai, cô quả thực cần đặt chú cá heo nhỏ kia vào đúng chỗ đó, mới có thể thực sự thấy thoải mái.

Rối rắm mấy chuyện này cũng thật vô ích.

Ôn Tri Hòa cầm lấy chú cá heo nhỏ, đặt lên trên hai lớp vải mỏng manh. Trái tim đập loạn xạ, cô luôn cảm thấy tư thế này thật kỳ quái và xấu hổ.

Dù sao thì… cô mới chỉ cởi váy, vẫn còn hai lớp che chắn nữa kia mà. "Làm không tồi, đứa trẻ ngoan."

Chiếc điện thoại đặt trên gối đầu, đúng lúc truyền đến lời khen ngợi dịu dàng quen thuộc.

Nhưng Hạ Trưng Triều rõ ràng không thỏa mãn dừng lại ở đó, lại hỏi tiếp: "Hình như em chưa đặt đúng vị trí, phải không?"

Rõ ràng chỉ là gọi điện thoại, vì sao anh luôn có thể biết được chứ? Ôn Tri Hòa xấu hổ không chịu nổi, ấp úng: "Anh, anh chờ một chút."

Hạ Trưng Triều "ừ" một tiếng trầm thấp: "Vẫn chưa cởi xong à?"

"Để tôi nghĩ xem nào." Anh cố ý dừng lại một nhịp, phảng phất như thật sự đang suy tư.

Rất nhanh, anh cười khẽ, nói ra đáp án chuẩn xác đến đáng sợ: "Em chỉ cởi váy, còn lại là tất chân và q**n l*t, đúng không?"

Ôn Tri Hòa tin chắc, nếu động tác cô chậm thêm một chút nữa thôi, anh chắc chắn sẽ tỉ mỉ dạy cô cách cởi từng món một.

Anh thường xuyên làm như vậy.

Nghĩ đến điểm này, động tác của Ôn Tri Hòa trở nên gấp gáp hơn. Tất chân cũng không khó cởi, nhưng lớp vải ren bó sát ở đùi cô quá chặt, lại vướng vào viên đá đính trên móng tay, khiến nó bật ra một tiếng "tách", làm chiếc tất bung nhẹ trên đùi.

Ôn Tri Hòa hít vào một hơi khí lạnh, không phải vì âm thanh này, mà là đau lòng viên đá vừa rơi mất trên móng tay xinh đẹp.

Hạ Trưng Triều nghe thấy tiếng động của cô, nhắm mắt lại một lát, có thể hình dung ra dáng vẻ cô đang xuýt xoa vì đau. Nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn chờ cô làm xong, rồi mới tiến hành đến bước tiếp theo.

Cô không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời tuyệt đối, cho nên lúc "dạy dỗ" cô, anh thường có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.

Tiếng động trong tai nghe trở nên rất nhỏ, mi mắt Hạ Trưng Triều cụp xuống, yết hầu khẽ lăn lộn: "Cởi xong rồi sao?"

Ôn Tri Hòa hồi lâu không nói lời nào.

Nhưng chỉ giây lát sau, anh liền nghe thấy tiếng đáp lời nghèn nghẹn bị che đi trong sự run rẩy không ngừng.

Thỉnh thoảng có tiếng gió mát thì thầm lướt qua micro, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, rơi xuống mặt biển khuấy động những con sóng vỡ tan.

Ôn Tri Hòa thường xuyên cắn môi không chịu phát ra tiếng, ban đầu là như vậy, đến nửa đoạn sau liền sẽ theo từng đợt sóng vỗ bờ mà ô ô nức nở.

Xin anh tha, muốn anh buông tha.

Nhưng thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ mềm lòng.

Cô là học sinh mới còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng anh thì không phải. So với sự trúc trắc vụng về của cô, anh tương đối giữ được vẻ ngoài bình tĩnh hơn, cũng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật.

Trong hiệp đầu tiên, anh đủ kiên nhẫn để dẫn dắt, rồi lại vô số lần chần chừ bên bờ vực thẳm, muốn đem tất cả cuồng nhiệt dâng hiến cho cô.

Hạ Trưng Triều không thể phủ nhận, về phương diện này, Ôn Tri Hòa chính là đóa hoa d*c v*ng tuyệt đối của anh. Anh tỉ mỉ vun trồng, anh tự tay dâng hiến, họ có độ phù hợp hoàn hảo, 200%.

Ở bên ngoài anh không thích làm loại chuyện thấp kém, khiến người ta khinh thường này. Nhưng nghe nói cô đang thử nghiệm một mình, anh hiếm thấy mà nổi lên lòng tò mò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!