Món đồ Hạ Trưng Triều chọn lựa cho cô, quả thực thủ công tinh xảo lại sang trọng, rõ ràng là hàng đặt làm riêng, khi khởi động cũng không gây ra rung động quá mạnh mẽ đến mức khó chịu.
Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ này, thực sự khiến cô sợ đến hồn vía lên mây.
Tim Ôn Tri Hòa như treo lơ lửng trên cành cây, một tay cô vội vươn ra tắt dụng cụ, tay kia thì quỳ gối nhoài người tới vội vàng chộp lấy điện thoại đang reo inh ỏi.
Thấy tên người gọi đến là Hạ Trưng Triều, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ, thời điểm này không khỏi quá trùng hợp rồi.
Nếu là điện thoại công việc, có lẽ cô sẽ cảm thấy chột dạ xấu hổ, ngượng ngùng không dám nghe máy. Nhưng đây là điện thoại của Hạ Trưng Triều, bất luận thế nào cô cũng phải nghe, nếu không chắc chắn sẽ bị anh phạt nặng, bất kể lý do là gì.
Lần trước cô không nghe điện thoại, anh đã đánh thêm mười roi vào mông cô.
Ôn Tri Hòa tắt dụng cụ đặt sang một bên, còn chưa kịp mặc lại váy, vội lấy gối đầu che tạm lên người một chút rồi mới run rẩy ấn nút nghe.
Tim cô vẫn đập thình thịch như trống trận, rung đến mức cả người cô đều run lên, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Nghe được tiếng dòng điện rè rè quen thuộc bên tai, cô mới muộn màng nhận ra phải cố gắng giữ bình tĩnh, thu lại tiếng thở gấp gáp của mình.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười cực nhẹ, âm cuối hơi nâng lên, mang theo sự khàn khàn đầy từ tính, cộng hưởng một cách nguy hiểm với nhịp tim đang loạn xạ của cô.
Ôn Tri Hòa mím chặt môi, cảm giác vành tai mình bắt đầu nóng lên.
Anh thỉnh thoảng lại như vậy, chỉ cười mà không nói lời nào, cứ kiên nhẫn chờ cô lên tiếng trước.
Ôn Tri Hòa cụp hàng mi dài xuống, vì chuyện vừa làm, theo bản năng cảm thấy chột dạ không thôi, giọng nói cũng không còn vẻ làm màu làm mè như thường lệ: "… Anh sắp về nhà rồi sao?"
Hạ Trưng Triều "Ừm" một tiếng, giọng điệu không nhanh không chậm đầy ung dung: "Đang làm gì đó?"
Anh thường xuyên sẽ hỏi như vậy, nếu không những cuộc điện thoại này sao có thể gọi là cuộc gọi kiểm tra được chứ. Ngày thường Ôn Tri Hòa đều thuận theo ý anh, sẽ ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật, nhưng vừa rồi cô…
Ôn Tri Hòa cắn chặt môi dưới, căn bản không dám nói ra sự thật, liền thuận miệng bịa chuyện: "Đang nhớ anh chứ sao nữa."
Nói loại lời ngọt ngào sến súa trái lương tâm này, Ôn Tri Hòa đúng là thuận miệng vô cùng, cũng chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Tuy rằng biết chắc không thể lừa gạt được người đàn ông ở đầu dây bên kia, nhưng tóm lại đây cũng là lời nói tri kỷ dễ nghe, không tìm ra được lỗi sai nào.
Hạ Trưng Triều lại cười khẽ: "Vậy sao."
"Là nhớ tôi, hay là nhớ chuyện thân mật với tôi?"
Anh hỏi một cách thờ ơ như thường lệ, cứ như đang hỏi cô đã ăn cơm chưa, ăn món gì vậy.
Cho dù bị anh trêu chọc kiểu này không chỉ một lần, Ôn Tri Hòa vẫn cứ thấy nóng bừng cả mặt. Cô thật sự rất tò mò, anh bây giờ rốt cuộc đang ở đâu, lại dám gọi điện thoại trắng trợn tán tỉnh cô như vậy!
New York chẳng lẽ không có người Hoa kiều nào hay sao? Cứ thế mà làm như không thấy à.
Ôn Tri Hòa nắm chặt lấy tua rua của chiếc gối ôm bên cạnh, nhắm mắt hít thở thật sâu để điều hòa lại nhịp thở, dùng lời lẽ vòng vo trả lời: "… Em bây giờ đang ở bên ngoài, anh có thể đừng nói với em mấy lời này được không."
"Ừm." Hạ Trưng Triều đáp lại thờ ơ, giọng điệu vẫn thong dong ung dung như cũ: "Nhưng tôi xem camera giám sát, em đang ở trong phòng tối."
Phòng tối.
Tim Ôn Tri Hòa như hẫng đi một nhịp, theo bản năng ngước mắt nhìn về bốn góc trần nhà, đôi môi khẽ run lên, kinh hãi đến mức không nói nên lời.
"Không cần lo lắng, bé yêu." Hạ Trưng Triều cười khẽ, giọng nói như dòng suối róc rách thanh nhuận thuần khiết, "Tôi sẽ không lắp đặt loại thiết bị không an toàn này trong phòng ngủ của chúng ta, hay những nơi riêng tư khác. Camera tôi nói là camera ở cửa ra vào."
Vậy tại sao anh lại biết em đang ở trong phòng tối?
Ôn Tri Hòa không nói lời nào, trong lòng vẫn còn canh cánh câu hỏi đó.
Anh như thể có thể cách một đường dây điện thoại, xuyên qua vành tai mà lắng nghe được những lời nói thầm kín trong đầu cô. Giây tiếp theo, Hạ Trưng Triều liền cho cô biết đáp án: "Cả bức tường phòng tối đều là khóa vân tay, em không chỉ chạm vào, còn dùng chìa khóa mở cửa, thiết bị điện tử của tôi tự nhiên sẽ nhận được thông báo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!