Ba giờ sáng, máy bay vừa hạ cánh. Nửa tiếng sau, Hạ Trưng Triều mới ngả lưng xuống chiếc giường trong khách sạn.
Vì buổi chiều còn có cuộc họp ở New York, Hạ Trưng Triều chỉ cho phép mình nghỉ ngơi một giờ. Làm việc liên tục ngày đêm gần như đã là chuyện thường ngày đối với anh.
Trong những lúc thế này, Hạ Trưng Triều rất ít khi xử lý việc riêng, tin nhắn cá nhân lại càng không đoái hoài tới. Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy cần phải nhắn tin báo cho Ôn Tri Hòa biết mình đã đến nơi.
Ý nghĩ vừa lóe lên, anh chưa kịp cân nhắc kỹ đã cầm điện thoại lên. Dù sao cũng chỉ là gửi một tin nhắn. Trong nước lúc này vẫn đang là đêm khuya, có lẽ phải vài tiếng, thậm chí mười mấy tiếng sau Ôn Tri Hòa mới thấy và trả lời.
Sau vài lần chung chăn gối, anh đã biết Ôn Tri Hòa có thói quen thức khuya dậy muộn, thường ngủ li bì đến khi mặt trời lên cao. Lẽ ra, ba giờ sáng là lúc cô vừa buông điện thoại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng cô lại chưa ngủ, hơn nữa còn trả lời anh.
Một câu trả lời nghe vừa buồn cười vừa đáng thương, giọng điệu lại như đang làm nũng.
Dù cô đã "diễn" vô số lần, lời nói ra hiếm khi thật lòng, nhưng lần này Hạ Trưng Triều lại tin rằng cô thật sự bị bóng đè nên mới bất đắc dĩ tỉnh giấc.
Dù sao, chuyện trong mơ thường liên quan mật thiết đến hiện thực. Ban ngày cô đã khóc, "ngày nghĩ gì đêm mơ nấy", khó tránh khỏi mơ thấy những điều tương tự. Huống hồ, về chuyện này anh cũng không trách cô nặng lời, cô không cần thiết phải nói dối anh.
Hai mươi tuổi.
Trong mắt anh, vừa là thiếu nữ, vừa là người trưởng thành.
Những lúc không liên quan đến t*nh d*c, Hạ Trưng Triều thường có cảm giác như đang nuôi một cô con gái nhỏ. Cô còn trẻ, mong manh nhạy cảm, nhiều lúc cảm xúc hiện rõ trên mặt, vừa tùy hứng vừa khoa trương; thỉnh thoảng làm chuyện ngốc nghếch buồn cười, trông vừa đáng thông cảm lại vừa đáng yêu.
Từ "yêu thích", so với "yêu say đắm" hay "chung tình", quả thật nhẹ bẫng như lông hồng. Nhưng đối với anh, nó lại gợi lên một bóng hình quen thuộc, đậm nét, luôn mang một cảm giác khác biệt.
Hạ Trưng Triều đột nhiên khẽ "chậc" một tiếng, vừa thấy buồn cười, lại vừa mơ hồ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Anh hình như… có một chút muốn tìm hiểu thêm về cô vợ nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu này của mình.
Sức ăn của Ôn Tri Hòa trước giờ không lớn lắm, nếu không đã chẳng gầy nhẳng từ nhỏ, bị bạn học nam trêu là "cây sào".
Bình thường cô khó mà ăn hết nổi một đĩa souffle buổi tối, nhưng lạ thay, lần này cô không chỉ ăn hết mà còn uống cạn ly sữa bò, nằm trên giường cũng không thấy khó chịu.
Ăn đồ ngọt quả thực có thể khiến tâm trạng tốt lên, tốt đến mức cô có thể mơ màng ngủ thiếp đi ngay lập tức, hoàn toàn quên trả lời tin nhắn của Hạ Trưng Triều.
Hôm sau tỉnh dậy, Ôn Tri Hòa nhìn tin nhắn cuối cùng anh gửi, vẫn cảm thấy không thực sự rõ ràng.
Nhưng trên đời luôn có những chuyện khó giải thích, không theo lẽ thường. Cô ngăn mình nghĩ sâu thêm, nếu không hậu quả thật khó lường.
"Tỉnh táo lại nào, đây chỉ là viên đạn bọc đường, là sự giả dối của anh ta thôi." Ôn Tri Hòa không ngừng tự nhủ.
Thời tiết Yến Bắc thay đổi thất thường, gần như không có giai đoạn chuyển mùa. Hôm qua Ôn Tri Hòa mặc váy ngắn còn phải khoác thêm cardigan, hôm nay đã có thể mặc áo cộc tay tung tăng ra ngoài.
Hạn mức tiền tiêu vặt Hạ Trưng Triều cho cô không đổi, tiền vẫn được chuyển đúng hạn. Ôn Tri Hòa không động đến khoản lớn này mà lặng lẽ gửi ngân hàng lấy lãi. Cô không rành tài chính, cũng không biết chơi cổ phiếu, gửi tiết kiệm là phương thức an toàn và tốt nhất với cô.
Những khoản tiền tiêu vặt hàng tháng này giống như một trò chơi điểm danh anh bày ra cho cô. Anh biết rõ cô ham tiền, nên chu kỳ điểm danh dài, phần thưởng lại hậu hĩnh. Thỉnh thoảng anh không có nhà, Ôn Tri
Hòa có thể tranh thủ chút thời gian rảnh hiếm hoi để làm điều mình thích.
Nhưng nói là rảnh rỗi, thực chất nửa tháng nay cô cũng bù đầu với việc tuyển chọn diễn viên cho phim mới. Vì các nhân vật chính đa phần là nữ, nên việc tuyển chọn công khai chủ yếu nhắm vào các diễn viên nữ.
Phần lớn những người nghe tin đều nhăm nhe "miếng bánh lớn" này, nhưng lại e ngại việc phải hóa trang xấu đi và về nông thôn quay phim, điều này khiến không ít nữ diễn viên quá coi trọng nhan sắc phải chùn bước. Nhưng nhìn chung, số người muốn hợp tác vẫn không hề ít, không vì gì khác ngoài việc đội ngũ sản xuất có Hằng Xuyên chống lưng, và đạo diễn chính là vợ của Hạ Trưng Triều.
Danh hiệu "vợ của Hạ Trưng Triều" quả thực quá sáng chói, đủ để khiến người khác nể sợ. Dù Ôn Tri Hòa không thích thế nào cũng phải thừa nhận, nếu không có nó, mọi việc của cô có lẽ đã không thuận lợi đến vậy.
Những nghệ sĩ hạng A, B trước kia cô khó lòng tiếp cận nay lại đổ xô tới, tỏ ra vô cùng niềm nở với cô. Đội ngũ có đạo diễn casting chuyên nghiệp, sẽ cân nhắc mọi yếu tố để đánh giá và chọn ra người phù hợp nhất. Sau buổi thử vai, Ôn Tri Hòa xem đến hoa cả mắt, tối về vẫn phải xem lại video.
Trích một phần tiền tiêu vặt, Ôn Tri Hòa thành lập một studio nhỏ, thành viên chỉ có ba người: cô, một trợ lý và một biên kịch. Biên kịch là người dày dạn kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, còn trợ lý là sinh viên mới tốt nghiệp, trạc tuổi cô.
Để trông có vẻ đáng tin cậy, Ôn Tri Hòa thường cố tỏ ra mình đã ngoài 25, mỗi khi ra ngoài gặp người khác đều chọn những bộ sơ mi, váy công sở trông chững chạc nhất trong tủ đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!