Nếu là ở trên giường, Ôn Tri Hòa tám phần sẽ ôm lấy cổ anh, chủ động cọ vào người anh, đòi hỏi một chút trấn an.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm mãnh liệt như thế, cơ thể đã bị anh dạy dỗ đến kỳ cục, rất thích loại cảm giác bị đánh phía sau rồi lại được anh trấn an này.
Nhưng lý trí nói cho cô biết không thể tiếp tục đi xuống nữa.
Ôn Tri Hòa nắm chặt bờ vai anh, chậm rãi điều hòa hơi thở, từng chút một rút khỏi người anh, cô vốn định nói gì đó, nhưng trông thấy sợi chỉ bạc vương giữa môi, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng nóng hơn.
Cô kìm nén trái tim loạn nhịp, yết hầu vẫn cứ bỏng rát trệch choạc: "… Bên ngoài còn có người, không thích hợp."
Khuôn mặt Hạ Trưng Triều vẫn nho nhã như cũ, chỉ là đôi môi bị cọ xát đến mức đỏ tươi lạ thường, đuôi mắt dường như cũng có chút hồng, dù sao cả người trông qua đều vô cùng gợi cảm.
Có một loại h*m m**n rất muốn khiến người ta lại hôn xuống…
Ôn Tri Hòa không muốn lại sa vào nữa, mười ngón tay tròn trịa chậm rãi rơi lên hai vai áo vest của anh, lồng ngực hô hấp phập phồng rất mạnh.
Hạ Trưng Triều lặng lẽ xem xét bộ dạng đ*ng t*nh khó chịu của cô, hai mắt khép hờ, rất nhẹ mà "Ừm" một tiếng, đồng thời dừng lại động tác xoa ấn.
Lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của anh vẫn cứ nâng đỡ hông cô, truyền nhiệt lượng, xem như ôn hòa trấn an cô.
"Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở New York, ước chừng nửa tháng sau trở về." Giọng Hạ Trưng Triều hơi khàn, âm điệu thanh nhuận bình tĩnh khó nén được sự thỏa mãn trầm ấm, hai tay Ôn Tri Hòa đặt trên lồng ngực anh, có thể cộng hưởng cùng thanh quản của anh.
Giọng nói vừa dứt, Ôn Tri Hòa hoàn hồn lại, không khỏi thầm nghĩ… Đây xem như báo cáo hành trình sao?
Cô không biết mình nên trả lời thế nào, gật đầu tóm lại sẽ không sai.
Hạ Trưng Triều nhìn cô ngây thơ mờ mịt, duỗi tay nhéo nhéo gò má, khóe môi khẽ nhếch, rất nhẹ mà hừ cười một tiếng: "Sao trông ngốc vậy."
Anh hai mắt hơi nheo lại, lòng bàn tay đang dừng lại bắt đầu xoa ấn, giọng nói khàn khàn lộ ra ý vị mê hoặc: "Trả lời tôi đi, nói cho tôi biết, sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Hơi nóng phả vào mặt, tầm mắt ươn ướt, Ôn Tri Hòa nhìn vào mắt anh, gần như sắp bị cuốn vào trong biển sâu thăm thẳm kia. Cô trước sau đều hiểu rõ quy tắc của mối quan hệ này, cho nên đôi môi khẽ mở, rất nghe lời mà thuật lại: "Sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh mà."
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, lại nói: "Chờ tôi làm cái gì, nói cho tôi nghe."
Từ thuật lại đến tự trả lời, quá nhanh, đại não Ôn Tri Hòa thiếu oxy, có chút trả lời không nổi, lại không thể không trả lời, chỉ có thể ngập ngừng nói: "… Không biết."
Hạ Trưng Triều lại cười, ấn cổ cô, cúi người ghé mắt nói: "Chờ chồng cùng em làm tì. nh, đúng không?"
Ôn Tri Hòa nghe được lồng ngực rung động, cả người đều sắp mềm oặt bò lên người anh, bất lực không thể thuật lại loại lời nói này của anh.
Hạ Trưng Triều cũng không miễn cưỡng cô, chỉ làm như cổ vũ mà vỗ nhẹ mông cô, thả cô đi: "Xuống xe đi."
Được hiệu lệnh, Ôn Tri Hòa nỗ lực chống đỡ người dậy, như chạy trốn mà vặn cửa xuống xe.
Qua tấm kính cửa sổ không mấy trong trẻo, Hạ Trưng Triều nhìn lại bóng dáng cô rời đi, chỉnh lại nút cà vạt, hai mắt dần sâu lại.
Cho đến khi Ôn Tri Hòa hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới cúi đầu sửa sang lại những chỗ nhàu nhĩ, hỗn độn khác. Bộ âu phục quần tây này chất liệu thủ công tốt đẹp, chỉ cần vuốt nhẹ một chút là có thể khôi phục vẻ phẳng phiu, nhưng mùi hương cô cọ lên người anh, nước miếng dính nhớp cũng không dễ xử lý lắm.
Còn nữa, anh cương lên rồi.
Hạ Trưng Triều ấn ấn thái dương, trầm giọng thở hắt ra.
Anh vốn không định làm như vậy, báo cáo lịch trình cũng tốt, hôn môi cũng thế, nhưng dường như từ khoảnh khắc Ôn Tri Hòa ghé sát mặt lên, sức tự chủ của anh không còn tồn tại nữa.
Ôn Tri Hòa nằm trên giường suy nghĩ, hồi lâu mới đứng dậy đi vào phòng tắm, lướt qua tấm kính dài chạm trần rộng lớn của bệ rửa mặt, cô khó tránh khỏi nhìn thấy chính mình, dừng bước xem xét kỹ lưỡng.
Trải qua chuyện nồng nhiệt như vậy, hơn mười phút trôi qua, gò má cô vẫn còn ửng hồng, đôi môi có cảm giác sưng mọng kỳ dị, đây đều là hậu quả của việc hôn môi quá độ.
Chạm vào cánh môi, Ôn Tri Hòa không thể tránh né mà nhớ lại loại cảm giác rung động đó, tim đập nhanh đến bất thường, hô hấp ngắn ngủi đến gần như ngừng lại, nhiệt độ nước bọt trao đổi giữa nhau, môi chạm môi răng kề răng, va chạm, nghiền nát, hòa quyện, nhiệt độ không ngừng bốc lên tăng vọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!