Ấm ức sao? Hình như không có.
Nghe Hạ Trưng Triều nói ra những lời như vậy, Ôn Tri Hòa không nói tiếp, sống mũi lại mơ hồ cay cay.
Điện thoại tiếp tục kết nối thêm vài giây, cho đến khi một chiếc xe từ trong màn mưa lao tới, dừng ở cửa.
Chú Lý từ trên xe bước xuống, đội mưa bung dù chạy lại đón cô, di động mới ngắt kết nối.
Trận mưa này đến không lớn lắm, lúc Ôn Tri Hòa lên xe, cơn mưa đã chuyển thành mưa phùn lất phất nghiêng nghiêng.
Cô khom lưng lên xe, vừa vặn lọt vào tầm mắt Hạ Trưng Triều, đôi giày da đen và tất dính nước mưa, bím tóc sừng dê hơi rũ xuống một chút, một kiểu trang điểm học sinh rất khác với thường ngày.
Hạ Trưng Triều không dấu vết mà nhìn một lát, không lẫn bất kỳ sự tùy tiện nào, chỉ là cảm thấy mới mẻ.
Ôn Tri Hòa cũng chú ý tới ánh mắt anh, ngồi ổn định rồi quay đầu đi nhìn anh.
Cô hôm nay mặc quần áo trước kia của mình, giá trung bình còn không vượt quá 50 tệ*, anh có thể sẽ cảm thấy rẻ tiền.
Ôn Tri Hòa véo chiếc túi vải buồm, từ tốn nói: "Hôm nay đến trường học, không tiện mặc những bộ kia."
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng: "Khá tốt."
Lời đáp lại rất nhạt và ngắn gọn, không nghe ra cảm xúc gì. Nếu là người khác đáp lại cô như vậy, Ôn Tri Hòa có thể còn không quá để trong lòng, nhưng người này là Hạ Trưng Triều, người hỉ nộ vô thường khó nắm bắt nhất.
Ôn Tri Hòa cúi đầu không nhìn anh nữa, Hạ Trưng Triều lại trầm giọng hỏi: "Khóc?"
Nghe vậy Ôn Tri Hòa khựng lại, lắc đầu: "Không có." Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch: "Vậy sao."
Anh cầm một tờ khăn tay đưa cho cô, là một chiếc khăn vuông vải cotton màu đen kẻ ô sẫm, không đợi cô nhận lấy, dùng ngón tay kẹp lấy, ở khóe mắt cô nhẹ nhàng chấm đi.
Tầm mắt bị che lại một nửa, Ôn Tri Hòa chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp của anh: "Khóe mắt còn đỏ như vậy, có chuyện gì không thể nói với tôi sao?"
Ôn Tri Hòa thoáng quay đầu đi, đâm vào ánh mắt anh. Cô tựa như một kẻ lạc lối bước vào căn phòng tối đen, không thấy ánh sáng, đứng tại chỗ lại có thể cảm nhận được hơi ấm không nguồn gốc từ bốn phương tám hướng, ánh mắt Hạ Trưng Triều nhìn người thỉnh thoảng sẽ như vậy, mày mắt ôn hòa mỉm cười, cho người ta cảm giác gần gũi như có như không.
Lúc thân mật với anh, mỗi khi cô kiên trì không nổi, ướt cả chân, anh đều sẽ ôn tồn dỗ cô là đứa trẻ ngoan, hôn môi cũng trấn an vai, lưng, thậm chí là mông eo của cô, dùng loại ánh mắt ấm áp hòa hiếu tương tự này nhìn cô.
Không thể phủ nhận là, mặc dù biết rõ anh đang làm màu làm mè, Ôn Tri Hòa cũng được trấn an rất tốt.
Nhưng cô không cảm thấy mình khóc, hoặc vì chuyện gì mà buồn bã, huống chi loại chuyện này vốn không cần thiết phải kể hết với anh, nói cũng vô dụng, anh sẽ để trong lòng sao? Không thể nào. Giống như nhẫn cưới của anh, không thường đeo nên không lưu lại dấu vết; cuộc hôn
nhân hữu danh vô thực của họ, không có hiệu lực pháp luật; những lời cô đã nói, con người cô, anh căn bản chưa từng dụng tâm tìm hiểu.
Độc thân một mình đã lâu, Ôn Tri Hòa đã quen tự mình tiêu hóa cảm xúc, cảm xúc sa sút đến mấy, ngủ một giấc là có thể giải quyết, cho dù là Trần Địch, cô cũng rất ít khi chủ động làm phiền, cô không muốn xem bạn bè như thùng rác.
"Có thể là em hơi cảm, vẫn chưa hoàn toàn khỏe." Ôn Tri Hòa ngập ngừng đôi môi, nhận lấy chiếc khăn tay kia, không tiếp tục lau trên người, mà đặt lên đầu gối nhẹ nhàng x** n*n.
Vòng vo với đủ loại người đã lâu, Hạ Trưng Triều không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cô bé này đơn giản là không định mở lòng tâm sự.
Ngày thường chút chuyện lông gà vỏ tỏi, cô có thể coi như lệnh tiễn, đóng gói thành viên đạn bọc đường, dốc sức chọc vào tâm can anh, thật sự gặp chuyện, lại như cái hồ lô bị cưa miệng không chịu phun ra một chữ, thật giống như tiếng "lão công" vừa rồi chỉ là ảo giác trong điện thoại.
Hạ Trưng Triều không có sở thích đó, thích nghi kỵ suy đoán tâm tư con gái. Không muốn nói, anh sẽ không truy hỏi đến cùng, bản thân cũng chỉ là thuận miệng quan tâm một câu.
Ôn Tri Hòa căng thẳng đến mức vò nát chiếc khăn tay kia, Hạ Trưng Triều không khó nhìn ra. Anh chỉ cảm thấy buồn cười, dù sao chỉ là một chiếc khăn tay vài vạn*, có thể quý giá đến mức nào chứ.
"Khăn cho em đấy, em tùy tiện dùng thế nào cũng được, giặt sạch cũng không cần trả lại tôi." Anh không nhanh không chậm nói, giơ tay nhẹ nhàng xoa gáy cô.
Ôn Tri Hòa "Ồ" một tiếng, như nghe được hiệu lệnh, trực tiếp lấy khăn xì mũi. Mặc đồ phong cách học sinh, tết bím tóc nhỏ như vậy, nhìn quả thực càng thêm tươi tắn trẻ trung, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lúc cúi đầu có thể thấy một chút bầu bĩnh trẻ con.
Rất ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!