Chương 24: Táo Xanh

Hạ Trưng Triều cũng không có thói quen ngủ chung chăn gối với người khác, anh biết rõ, mặc dù chiếc giường này có rộng lớn thế nào, có hai cái gối đầu, hai tấm chăn, giữa hai người cũng tất nhiên có một người phớt lờ ranh giới, vượt rào cũng va chạm vào người kia.

Thời gian ngủ của anh đại khái duy trì ở mức 4~5 tiếng, rất nhiều lúc đều là tỉnh táo, cho dù tiến vào giấc ngủ sâu, tư thế ngủ cũng sẽ không có biến động quá lớn. Cho nên người vượt rào kia, chỉ có thể là người bên gối, không hề nghi ngờ, Ôn Tri Hòa đã chứng thực điểm này.

Anh hoàn toàn có thể đẩy cô ra, từ bỏ việc ngủ trên chiếc giường này, chuyển sang một phòng ngủ khác, nhưng ai cũng có tâm lý lười biếng.

Anh giúp cô bôi thuốc, rửa sạch dụng cụ, rửa sạch cơ thể, lại tự mình giải quyết hậu quả, lăn lộn gần hơn hai tiếng, 3 giờ rưỡi mới đặt lưng xuống giường, không có lý do gì lại đổi chỗ. Anh theo bản năng tin tưởng Ôn Tri Hòa, "bà xã" nhỏ này của anh ngoài việc có chút ngốc nghếch, một chút sơ ý; kỹ năng diễn xuất không tốt, luôn làm ra vẻ; sức chịu đựng không đủ, dễ dàng khóc lóc kêu la; thì lý ra sẽ không có quá nhiều khuyết điểm.

Nhưng anh đã sai.

Cô không chỉ có tư thế ngủ kém, còn có thói quen xấu thở bằng miệng, nước miếng chảy hết lên người anh.

Theo lý mà nói anh hẳn là sẽ phản cảm, mặc dù anh cũng không mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng về mặt sinh lý, nhưng những lý do sáo rỗng đó dường như không phản cảm đến thế. Trên bệ rửa mặt bày biện các loại kem đánh răng, loại Ôn Tri Hòa thường dùng nhất là một loại kem đánh răng vị táo xanh, thơm ngọt cũng tươi mát, mỗi một chiếc răng của cô bao gồm cả đầu lưỡi thậm chí là nước bọt hẳn là mang hương vị tương tự. Cho nên anh cho rằng và cũng tự an ủi lòng mình, nước miếng của cô cũng là vị táo xanh.

Đứng dậy vẫy tay qua cảm biến, đèn trần sáng lên một dãy.

Ôn Tri Hòa theo lồng ngực anh, trượt xuống đến eo bụng, vẫn là gập cánh tay ôm lấy anh, gò má gối lên phía trên, hồn nhiên không có dấu hiệu tỉnh ngủ. Những vết nước chảy trên vạt áo ngực anh, cũng kéo dài đến đôi môi hé mở lộ ra hàm răng trắng của Ôn Tri Hòa, anh thậm chí còn có thể thấy đầu lưỡi đỏ tươi của cô.

Đôi mắt Hạ Trưng Triều dần tối lại, không kìm được duỗi tay vuốt gọn mái tóc rối của cô. Anh nhớ lần nọ đến thăm, cô cũng là bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, lung tung rối loạn, không có trật tự.

Lại lùi lại dòng thời gian về trước nữa, Hạ Trưng Triều cũng không cho rằng, mình sẽ để Ôn Tri Hòa mặc quần áo rẻ tiền, làm công việc lương bổng ít ỏi, bò lên giường anh, hơn nữa còn giống như bây giờ, ch** n**c miếng mà vẫn có thể ôm anh ngủ.

Những vật phẩm quá rẻ tiền anh không thích, nhưng đóa hồng tự tay vun trồng, bức tranh tự tay vẽ luôn vô cùng quý giá. Giá trị con người Ôn Tri Hòa theo sự đầu tư của anh mà không ngừng nước lên thuyền lên, mặc dù cô không làm ra được chuyện gì đồng giá đủ để hồi đáp, nhưng anh cũng đã xem như nhân từ, cho cô những gì cô yêu cầu, cho nên anh có làm quá đáng hơn một chút, làm cô bị thương, rồi lại vứt bỏ, cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng.

Thú cưng đều có tuổi thọ quá ngắn, cho nên thời hạn nuôi dưỡng của anh chỉ cho một năm, loại nuôi dưỡng này, anh đóng gói thành cuộc hôn

nhân cưới hỏi đàng hoàng, tặng biệt thự quy định phạm vi hoạt động, tâm trạng tốt thì cho sự quan tâm và yêu thương, gọi cô là bà xã nhỏ, tiểu thê tử, chẳng qua chỉ là chút lợi lộc ngọt ngào không đáng kể.

Ôn Tri Hòa quá trẻ tuổi, cắn câu rất nhanh. Nếu lại qua một năm sống thoải mái, khả năng quấy khóc không chịu ly hôn cũng không hề nhỏ.

Đến lúc đó nếu anh vẫn còn quen, thật ra cũng không phải không thể lại tiếp tục một thời gian.

Hạ Trưng Triều vốn định lại đi tắm rửa, nhưng nhìn Ôn Tri Hòa đang ngủ say, hít thở hai lần, cuối cùng vẫn là tắt đèn, kéo chăn cho cô, vòng tay ôm lấy cô.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Tri Hòa cảm nhận rõ rệt cảm giác xương cốt rã rời, thật sự không phải nỗi đau đớn mà người bình thường có thể chịu đựng.

Mặc dù Hạ Trưng Triều không có thủ đoạn quá đáng, nhưng với cái thân thể nhỏ bé đến chạy 800m cấp ba cũng quá sức này của Ôn Tri Hòa, cũng thật sự không chịu nổi. Ép chân, lót chân, quỳ gối bị đánh, kẹp lấy eo anh cọ xát cơ bụng, cô vốn ít vận động, ngày hôm sau chỗ nào cần đau vẫn cứ đau.

May mắn chính là, cô bé của cô không gặp phải sự tàn phá dữ dội, chỉ bị dụng cụ mở rộng một chút, nếu không cô nhất định sẽ thành bán thân bất toại.

Ôn Tri Hòa nằm trên giường, yên lặng chịu đựng.

Điều cô khó chịu nhất không phải là nỗi đau đêm qua, mà là sự tỉnh táo không thể ngủ lại được sau khi bị người bên gối đánh thức.

Hạ Trưng Triều trước khi đi, lúc thắt cà vạt, đã đặc biệt nói với cô mấy câu ——

"Em ngủ không yên phận, ôm tôi dính lên người tôi đầy nước miếng."

"Thở bằng miệng là thói quen xấu, mặc dù bây giờ sửa thẳng sẽ có chút muộn màng, nhưng mua chút băng dán miệng* mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa chắc không thể."

"Nếu là vì nghẹt mũi, mua thêm máy rửa mũi sẽ tốt hơn."

"Tôi đã bảo dì giúp việc mua cho em rồi."

"Hai mươi phút sau giao tới, trước khi sử dụng nhớ xem hướng dẫn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!