Chương 22: Ở cùng nhau

Nghĩ đến loại hình ảnh đó, Ôn Tri Hòa ôm chặt cổ anh không dám nói thêm lời nào.

Hạ Trưng Triều đặt cô lên chiếc ghế trong phòng tắm, lấy một chiếc khăn lông, nhúng nước ấm rồi vắt khô. Cánh tay anh rất có lực, gân xanh nổi rõ từ mu bàn tay kéo dài đến cổ tay áo, vắt hai lần làm nước kiệt sạch.

Anh cầm khăn lông tới, từ trên cao nhìn xuống cô: "c** q**n áo ra."

Ôn Tri Hòa hơi ngừng lại, níu góc áo nhỏ giọng nói: "Em tự mình xử lý là được rồi…"

"c** q**n áo, tôi giúp em lau người." Hạ Trưng Triều mặt lạnh giọng nhạt, lặp lại lần nữa, rất có ý không được xen vào.

Ôn Tri Hòa đành phải không tình nguyện cởi bỏ chiếc cúc áo thứ nhất, thứ hai, động tác rất chậm rãi.

Cô nghe được tiếng thở dài rất nhẹ trên đỉnh đầu, ngay sau đó Hạ Trưng Triều cúi người, lướt qua tay cô tháo xuống một chiếc cúc. Cúc áo giải đến cuối cùng, cổ áo rộng mở, lộ ra da thịt trắng nõn, Ôn Tri Hòa cúi đầu nhìn nửa b** ng*c tròn trịa lộ ra ngoài của mình, bên tai vốn đã đỏ lại càng nóng hơn.

"Sốt cao không tiện tắm rửa, em lại không với tới sau lưng, sao mà tự mình xử lý được, đi một chuyến Cảng Thành về vừa sốt vừa cảm."

"Là không biết tự chăm sóc bản thân, hay là thể chất không tốt?"

Hạ Trưng Triều cúi đầu, xâm chiếm tầm nhìn của cô, giọng nói ôn tồn nặng nề, không xen lẫn ý vị chất vấn, ngược lại như là quan tâm.

Ôn Tri Hòa hoảng hốt nhìn anh, lông mi chớp một cái cũng đã quên nháy, sống mũi mơ hồ cay cay: "… Không biết."

Áo bông bị kéo khỏi vai, dồn lại ở bên eo, Ôn Tri Hòa theo bản năng ôm cánh tay che lại.

Hạ Trưng Triều không cản, mà từ cằm cổ cô, lấy khăn lông từng tấc từng tấc lau đi, động tác của anh rất mềm nhẹ chậm rãi, để phối hợp với anh, Ôn Tri Hòa bất đắc dĩ nâng cằm lên.

Tầm mắt không thể tránh né mà giao hội, thấy mắt đen của anh không mang theo bất kỳ ý vị tùy tiện nào, Ôn Tri Hòa cũng chậm rãi thả lỏng đôi tay, cho đến khi Hạ Trưng Triều dùng cổ tay chống lại cánh tay cô, hoàn toàn lộ ra lồng ngực, tim Ôn Tri Hòa mới một lần nữa treo lên.

Anh lau rất cẩn thận, từ một bên lại đến một bên sườn, Ôn Tri Hòa cả người run rẩy, bàn tay nửa nâng nửa hạ không nhịn được cấu vào cánh tay anh.

Khi lau đến chỗ đó, Ôn Tri Hòa hít vào một hơi, lập tức giữ chặt cánh tay anh: "Anh đang làm gì…"

Hạ Trưng Triều nhàn nhạt hỏi: "Đau?"

Không đợi Ôn Tri Hòa đáp lại, Hạ Trưng Triều cúi mi nhìn điểm nhỏ đang chậm rãi nhô lên, tự mình đưa ra phán đoán, giọng điệu khó phân biệt: "Nhạy cảm như vậy."

Ôn Tri Hòa biết anh đang nói cái gì, lại lần nữa ôm cánh tay che lại, cả người đều cuộn tròn lên, giống cây trinh nữ.

Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, vòng ra sau lưng, lại từ vai bắt đầu lau.

Thời gian lau mồ hôi dài lâu mà dày vò, Ôn Tri Hòa cảm giác như đã qua một thế kỷ.

Cô không rõ vì sao Hạ Trưng Triều muốn làm như vậy, câu hỏi nghẹn trong lòng khó chịu, nên cô hỏi: "Anh không cảm thấy giúp em lau mồ hôi là rất hạ mình sao?"

Hạ Trưng Triều tiện tay ném khăn lông vào bồn rửa mặt, vặn vòi nước lên: "Không cảm thấy."

Anh nói, lại xoay người nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô: "Em sốt cao không hạ, nằm trên giường nửa sống nửa chết, muốn tôi mặc kệ em thế nào."

"Cho dù là mèo con chó con, chủ nhân cũng nên quan tâm." Hạ Trưng Triều giữ lấy gáy bắt cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực, giọng nói chậm lại: "Huống chi chúng ta là vợ chồng."

Trên năm ngón tay đang giữ lấy tóc cô kia, không hề có một chiếc nhẫn cưới, nhưng vào lúc này, còn muốn nói những lời hay ho lừa gạt này, thật là một kẻ lừa đảo.

Ôn Tri Hòa mím môi, không đáp lại.

Hạ Trưng Triều cũng không giải thích quá nhiều, vỗ nhẹ vai cô, lại lần nữa hạ lệnh: "Quần cũng cởi ra."

Về phương diện này, anh luôn thích từng bước từng bước dẫn dắt cô đến ranh giới khó xử, lần trước là vậy, lần này cũng là vậy. Nhưng điều này Ôn Tri Hòa khó lòng tuân mệnh, dù sao cũng quá xấu hổ rồi.

"Em đang tới kỳ kinh nguyệt, tự em rửa là được rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!