Chương 2: Chụp lén

Ôn Tri Hòa biết rõ đạo lý "Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí", một người đàn ông nói những lời này với một phụ nữ, cho dù là ý tốt, quang minh lỗi lạc, cũng rất khó không khiến lòng người sinh nghi.

"Thật ra không cần đâu, tôi…"

Lời còn chưa dứt, Hạ Trưng Triều lại hỏi: "Tôi biết gần đây có studio, cô làm việc ở đó à?"

Khu căn cứ quay phim chiếm một khu đất lớn, lại còn có biển chỉ dẫn rõ ràng, anh biết cũng không có gì lạ, huống hồ trên cổ cô còn đeo thẻ làm việc. Ôn Tri Hòa "Ừm" một tiếng.

Giám đốc cũng chú ý tới thẻ làm việc của cô, nhanh nhảu cười phụ họa thêm vào: "Đoàn phim của Ôn tiểu thư, đại bộ phận nhân viên và nghệ sĩ đều ở tại đây, đi lại cũng tiện lợi mà."

Ôn Tri Hòa không biết nên trả lời thế nào, tuy rằng anh ta nói không sai, nhưng cô cần phải từ chối: "Tiên sinh, thẳng thắn mà nói tôi thật sự không có đủ ngân sách để chi trả chi phí, hơn nữa tôi cũng không muốn nhận không ân tình của ngài."

Hạ Trưng Triều gật đầu tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu: "Ân tình có thể nhận, ngân sách có bao nhiêu thì chi trả bấy nhiêu, như vậy, có thể chấp nhận được không?"

Lời nói của anh vẫn thích đáng và bình thản, ánh mắt nhìn xuống: "Tối nay quá muộn rồi, huống hồ gặp lại cũng là duyên khó có được, mong Ôn tiểu thư nhận lời."

Tháng hai ở Linh Châu ngày mưa ẩm lạnh, cô tuy không bị ướt như chuột lột, nhưng cũng chẳng tươm tất gì, cứ đứng đây hứng gió lạnh rồi cảm mạo cũng không phải cách.

Ôn Tri Hòa căng da đầu đi cùng anh vào khách sạn. Giám đốc rất biết xử lý, lập tức cho nhân viên lại đây đưa một chiếc khăn lông khoác lên người cô. Ôn Tri Hòa quấn khăn lông lại xem lịch sử gọi xe, quả thật không có ai nhận cuốc. Xem dự báo thời tiết, cơn mưa này còn sẽ tiếp tục mưa đến sáng mai.

Đi đến quầy lễ tân, Hạ Trưng Triều lên tiếng trước: "Xin vui lòng cấp cho vị tiểu thư này phòng suite tốt nhất."

Ôn Tri Hòa sửng sốt, thực sự khó hiểu rốt cuộc người đàn ông trước mắt vì lý do gì mà lại hào phóng như vậy.

Thủ tục nhận phòng xử lý rất thuận lợi, chỉ cần cô đưa ra giấy tờ tùy thân, lễ tân liền đưa thẻ phòng đến trước mặt: "Chào quý cô, đây là thẻ phòng của cô, phòng của cô ở tầng 45, số 4512, chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ."

Thẻ phòng được Hạ Trưng Triều kẹp giữa hai ngón tay đưa qua, ngón tay anh thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng. Chiếc thẻ phòng màu đen viền vàng, nhìn đã biết đắt tiền.

Trên thực tế cũng quả thật đắt đỏ, dù sao cũng là phòng suite xa hoa ở tầng cao nhất. Nơi này cách phim trường gần, hơn nữa ngày mai còn có thể trực tiếp xuống lầu đón người… Ôn Tri Hòa không có tiền đồ mà động lòng. Trước khi nhận thẻ phòng, cô nói một câu khách sáo mang tính tượng trưng: "Hạ tiên sinh, nếu ngài có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Hạ Trưng Triều gật đầu, lịch thiệp mà khẽ cười một tiếng, dường như không để trong lòng, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lời: "Được."

Cắm thẻ phòng vào, đèn tường trong phòng suite chợt sáng lên. Điều kiện ăn ở nơi này tốt hơn gấp vạn lần so với nhà trọ cô thuê chung với các nhân viên khác.

Kéo rèm cửa ra, Ôn Tri Hòa nhìn thấy thành phố phồn hoa cách đó không xa, những con đường ngang dọc đan xen như mạng nhện, những ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ, thật xinh đẹp.

Cô thừa nhận mình có chút hành động bốc đồng, dễ dàng chấp nhận lòng tốt không rõ lý do của người khác. Chỉ là hôm nay trôi qua thật sự quá tồi tệ, cô không nhịn được coi lần gặp gỡ tình cờ này như một món quà.

Nghĩ đến tấm card vứt đi sáng nay, Ôn Tri Hòa có chút hối hận đã không giữ lại, nhưng dù không vứt đi, chữ viết mờ nhòe bên trên cũng căn bản vô dụng. Sau này cô sẽ tìm cơ hội khác để trả lại phần chi phí còn lại cho vị tiên sinh kia.

Ngày mai là một ngày đặc biệt, là sinh nhật bốn năm mới có một lần của cô, sinh nhật hai mươi tuổi.

Ôn Tri Hòa ngồi quỳ trên sofa, trang trọng đan mười ngón tay vào nhau đặt trước cằm. Trước mắt là ánh đèn sáng trong, cô cứ coi như là nến sinh nhật, nhắm mắt rồi mở mắt, thầm ước nguyện.

Hy vọng ước mơ của cô vĩnh viễn không phai mờ, tựa như đêm Linh Châu này.

Ước xong, Ôn Tri Hòa định đi tắm nước nóng, quần áo trên người vẫn chưa quá bẩn, phơi khô sáng mai vẫn có thể mặc.

Cô đang nghĩ vậy, vừa định đi vào phòng tắm thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Nhìn qua mắt mèo, là một nhân viên lễ tân đẩy xe phục vụ đồ ăn, nụ cười rạng rỡ: "Ôn tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."

Ôn Tri Hòa hơi giật mình: "A… Cảm ơn, đây là?"

Nắp đậy khay đồ ăn được nhấc lên, rõ ràng là một chiếc bánh kem nhung đen. Có lẽ là cân nhắc đến việc ban đêm không nên ăn quá nhiều, chiếc bánh kem này chỉ khoảng bốn inch. Nhưng được trang trí cực kỳ tinh tế, không khó để nhìn ra sự dụng tâm của khách sạn.

Ôn Tri Hòa vốn tưởng là khách sạn chuẩn bị, cho đến khi nhân viên giải thích: "Đây là bánh kem Hạ tiên sinh chuẩn bị cho cô, còn đây là quà ạ."

Cô ấy nhấc chiếc túi giấy có logo thương hiệu lớn lên, đặt sang chiếc sofa bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!