Sao người này nói chuyện luôn không đúng lúc đúng chỗ vậy!
Ôn Tri Hòa che điện thoại lại, khóe môi trề xuống, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nghe thấy loa thông báo ga tàu điện ngầm, Ôn Tri Hòa giật mình, liếc nhìn đèn xanh góc trên bên trái, vội vàng xách túi chen ra ngoài.
Sau khi quẹt thẻ ra khỏi ga thuận lợi, Ôn Tri Hòa không khỏi lẩm bẩm: "Đã lúc nào rồi, anh có thể đừng nói mấy lời đó được không, hại em suýt nữa ngồi quá ga tàu điện ngầm…"
"Sao không đi xe?"
Trong điện thoại là lời hỏi thăm quan tâm, nhưng giọng điệu lãnh đạm, khiến Ôn Tri Hòa có cảm giác như đang nghe câu "sao không ăn thịt băm"*.
(*Sao không ăn thịt băm: câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế, ý chỉ sự xa rời thực tế của người giàu có quyền lực.)
Ôn Tri Hòa thầm cảm khái trong lòng, mặt không biểu cảm: "Em chỉ muốn tiết kiệm chút tiền thôi."
Hạ Trưng Triều dường như cười một tiếng: "Ừm, không cần thiết. Chút tiền ấy em nên tiêu cứ tiêu, tôi không phải không thể chi trả cho em."
Thật là những lời dễ nghe, nhưng đối với anh mà nói, e rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ như chín trâu mất một sợi lông, nói ra nghe mới tình cảm làm sao. Ôn Tri Hòa cũng không phải kiểu phụ nữ có thể bị ly trà sữa đầu mùa thu, mười cây xúc xích là mua chuộc được, nhưng có lông dê thì cô có thể vặt cứ vặt.
"Vậy lát nữa em gửi hết chi tiêu hôm nay cho anh, một xu một hào cũng không thể thiếu đâu nhé… Khoan đã, em muốn nói chuyện chính sự với anh!"
Ôn Tri Hòa tìm một chiếc taxi ngồi vào, vỗ trán nhớ ra còn có việc gấp, lập tức giục: "Em là muốn số điện thoại người phụ trách mulimuli, anh có thể cho em không?"
Qua màn hình, Hạ Trưng Triều có thể nghe được hơi thở hơi gấp gáp của cô. Giống như tối qua, cho người ta cảm giác là 20 năm qua cô chưa từng vận động thế nào, chỉ cần làm chút gì đòi hỏi sức bền, sẽ kêu đau muốn chết. Anh vốn tưởng Ôn Tri Hòa sẽ vì chuyện đêm qua mà trốn tránh anh, tránh như rắn rết, hiện tại xem ra, vẫn là đánh giá thấp sự gan dạ của cô.
Mà sức tự chủ của anh, dường như cũng có chút đánh giá quá cao. Ôn Tri Hòa là một khối ngọc thô chưa được mài giũa, anh nắm trong lòng bàn tay đùa nghịch v**t v*, quen thuộc với cảm giác ấm áp đó, luôn yêu thích không buông tay, ăn quen bén mùi.
Nếu anh lại tiến thêm một tấc, cô liệu có còn quen được không?
Hạ Trưng Triều nhớ lại lực cắn của cô, ngón tay ngâm nước nhăn nheo, chợt thấy có chút khô nóng. Anh ấn ấn nút cà vạt: "Lát nữa tôi sẽ bảo người gửi thông tin liên lạc em cần cho em."
Giọng anh rất trầm, còn mang theo chút khàn khàn khó nhận ra, Ôn Tri Hòa không kịp suy nghĩ sâu xa, cũng không để tâm, nghe anh nói vậy, khóe môi hơi nhếch lên: "Được, vậy phiền anh rồi."
"Không phiền." Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, giọng điệu hơi cong lên lơ đãng như thường, "Không nhìn ra, em bây giờ còn có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, sức hành động không tồi."
Anh khen người lúc nào cũng mang theo cảm giác vi diệu, Ôn Tri Hòa rất nhạy cảm, không khó nghe ra ý vị sâu xa trong lời nói của anh.
Thật ra cô sắp hận chết anh rồi, anh thật sự đánh sưng mông cô lên, tuy không đến mức không ngồi được, nhưng nhìn qua kính phản chiếu thấy mảng đỏ kia, cô quả thực xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, thật sự không hiểu vì sao anh luôn có thể làm được như thế, trước sau như một với bản thân mình? Da mặt thật dày.
Ôn Tri Hòa không muốn tiếp tục vòng vo nữa, giả vờ trên đường có điện thoại khác gọi tới, kết thúc cuộc trò chuyện này.
Tút tút hai tiếng, âm thanh ngắt máy vang lên bên tai, Hạ Trưng Triều cúi mi im lặng một lát, nhớ lại kỹ năng diễn xuất vụng về của cô, nhếch môi khẽ "chậc" một tiếng.
Anh đã đến phòng ngủ trên máy bay riêng, nơi này bố cục rộng rãi, cửa sổ khoang máy bay đều nhỏ hơn bình thường. Giường ngủ, sofa phòng khách, ghế đôi không người, đều có thể cùng cô làm chút gì đó.
Hạ Trưng Triều hễ nhắm mắt, liền không tự chủ hiện ra những cảnh tượng đó. d*c v*ng một khi có thể đối mặt trực diện, có vật dẫn cụ thể hóa, dường như sẽ khó lòng từ bỏ. Anh nghĩ, nếu lại cho Ôn Tri Hòa thêm chút tiền, phủ kín tiền mặt ở nơi sang trọng, cô nhất định sẽ vui vẻ nịnh nọt, tự mình hé mở nụ hoa của mình cho anh thông hành.
Về đến nhà không bao lâu, Ôn Tri Hòa liền nhận được tin nhắn từ hai nơi, một là nhà sản xuất của Hằng Xuyên Ảnh Thị, một là trợ lý Hạ liên hệ với bên mulimuli. Cô áo khoác còn chưa kịp cởi, liền mở notebook ra, ngồi khoanh chân trước bàn trà làm việc.
Mấy giờ trước, nền tảng mulimuli đã gửi cảnh cáo cho cô, đem ba video cô làm về cuộc chiến ngầm kia xử lý gỡ xuống hết. Ôn Tri Hòa dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa ba video này theo thời gian trôi qua, cùng với tin tức nóng hổi lộ ra từ đoàn phim, càng lan truyền càng thật, lượt xem đang liên tục tăng cao, gây ảnh hưởng không nhỏ đến Thái Hinh.
Ôn Tri Hòa đã phòng bị trước, trước khi video được khôi phục, cố ý chụp lại màn hình giao diện cảnh cáo từ hậu trường.
Thật ra mulimuli không phải là công ty con của tập đoàn Hằng Xuyên, chỉ là được nắm giữ cổ phần đáng kể, nói một cách sáo rỗng, chính Hằng Xuyên làm cha nuôi của nó. Ôn Tri Hòa không cần phải tìm hiểu quá rõ ràng mối quan hệ giữa họ, dù sao cô biết, cái cây đại thụ Hạ Trưng Triều này cô bám chắc rồi.
Bên mulimuli cử ra một người phụ trách đàm phán, chuyên môn gọi điện thoại tới, hứa hẹn sẽ khôi phục video. Đối phương vô cùng cung kính, lời nói trong ngoài đều nghiêng về phía cô.
Video bị gỡ xuống, Ôn Tri Hòa cũng không tức giận lắm, cô biết là đội ngũ của Thái Hinh làm, cũng hiểu được tư vị của người làm công phải gánh tội thay. Làm ngành này, luôn lặp lại việc chạm đến ranh giới 404*, cô hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!