Biệt thự địa thế rộng rãi, nếu không lên tầng hai, không ai biết được chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Tri Hòa không biết mình lên tầng hai như thế nào, cả người cô choáng váng lâng lâng, mỗi bước lên một bậc thang, bước chân đều uyển chuyển nhẹ nhàng đến mức không có cảm giác thật. Nhưng khi thật sự
tưởng tượng đến chuyện sắp làm tiếp theo, tâm trạng cô lại bình tĩnh đến lạ kỳ.
Đều là vợ chồng rồi, làm chuyện đó cũng không có gì bất ngờ, hơn nữa, xét về ngoại hình và dáng người của anh, cũng không thiệt đi đâu. Ôn Tri Hòa thầm nghĩ trong lòng, cúi đầu không chú ý đoạn đường trải thảm phía trước bị cong lên, chân duỗi thẳng ra, suýt nữa thì vấp ngã.
Hạ Trưng Triều cúi đầu nghiêng mắt liếc cô: "Em viết kịch bản, đưa tôi xem."
Ôn Tri Hòa đầu óc toàn những đoạn phim ướt át, nghe lời này liền ngớ ra: "Kịch bản gì?"
Hạ Trưng Triều khẽ thở dài, kiên nhẫn nhắc nhở: "Kịch bản em sáng tác, bộ phim em muốn quay. Viết được bao nhiêu, viết về cái gì, không có phương án cũng được, không có đề cương cũng chẳng sao, để tôi xem thử."
"Tôi có lẽ không chuyên nghiệp như vậy, nhưng từ góc độ thương mại, hẳn là có thể cho em một vài gợi ý." Hạ Trưng Triều không nhanh không chậm nói, gật đầu cụp mi, nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô, "Tôi dù sao cũng phải biết, mình đầu tư vào một bộ phim như thế nào."
Ra là chỉ cái này, cô còn tưởng rằng… Nghĩ cũng phải, cái lão già cổ hủ này chắc chắn không biết "kịch bản" trong miệng giới trẻ là ý gì.
Thật lạ lùng, trước khi làm chuyện đó còn muốn tìm hiểu về bộ phim của cô, cân nhắc xem có đáng giá đầu tư hay không. Ôn Tri Hòa trong thoáng chốc cũng không biết anh đơn thuần chuyên nghiệp, hay là vẫn theo lối cũ muốn làm màu làm mè nói chút chuyện gió trăng, xem đây như màn dạo đầu tình thú.
Cô thật sự nhìn không thấu Hạ Trưng Triều, nhưng nếu có thể kéo dài chút thời gian, sao lại không làm chứ.
Kịch bản ở trong thư phòng, tất cả các thiết bị dùng để quay chụp, sách vở kiến thức lý luận cũng đều ở đây. Từ lần trước bị Hạ Trưng Triều bắt quả tang, Ôn Tri Hòa làm bất cứ sáng tác gì, chỉ cần không phải ngoại cảnh, cô tuyệt đối không bước ra khỏi nơi này một bước.
Lấy kịch bản đi vòng về, Ôn Tri Hòa nhìn nội dung mình viết, đáy lòng ít nhiều không có chút tự tin nào.
Hạ Trưng Triều đã ở phòng khách nhỏ trong phòng ngủ đợi cô. Ôn Tri Hòa đứng yên trước mặt anh, nhìn bàn tay anh duỗi ra, nắm chặt tập kịch bản, cố vớt vát chút thể diện cho mình: "Thật ra khoảng thời gian này tôi chủ yếu bận chút việc trên mạng, nên viết không được nhiều lắm. Nhưng mạch truyện cơ bản đã có một đề cương chi tiết rồi."
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, nhận lấy tập kịch bản của cô, tùy ý lật xem.
Ôn Tri Hòa thấy ánh mắt anh chuyên chú, lòng không khỏi thấp thỏm, từng chút một.
Hạ Trưng Triều không khó nhận ra ánh mắt nóng rực của cô, cũng biết cô sẽ căng thẳng. Trên thực tế, mặc dù bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ của anh đều là chuyên ngành tài chính, nhưng đối với nghệ thuật cũng không phải hoàn toàn không biết gì, anh có lẽ không thể đưa ra giải thích quá chuyên nghiệp, nhưng một câu chuyện hay thì không khó phân biệt. Chỉ tiếc, bất luận từ tính thương mại hay tính thú vị của câu chuyện… bản thảo Ôn Tri Hòa nộp lên, đều thật sự không đạt tiêu chuẩn.
Anh cũng từng có một khoảng thời gian, được trường cũ cố ý mời về làm giảng viên, đối mặt với những sinh viên hiếu học nhưng không thông tuệ lắm, anh rất khó nói lời nặng nề. Huống chi hiện tại đối mặt là vợ của anh, một "bà xã" nhỏ mới tròn hai mươi tuổi —— cho dù họ cũng không phải là vợ chồng theo ý nghĩa pháp luật.
Hạ Trưng Triều im lặng một lát, đưa ra câu hỏi mà anh tự cho là ôn hòa nhất: "Giáo viên đại học chính quy của em, đều dạy em những gì?"
"…"
Ôn Tri Hòa không ngốc, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.
Thậm chí đến nước này rồi, anh vẫn khăng khăng cho rằng, cô học chuyên ngành biên kịch.
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ có bất kỳ ảo tưởng nào về Hạ Trưng Triều, về cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này, nhưng trong khoảnh khắc này, cô thật sự mơ hồ có cảm giác hoàn toàn thất vọng.
Quá tệ rồi.
Ôn Tri Hòa khẽ thở dài, thả lỏng hai tay, dùng giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng chậm rãi kể hết: "Tiếng Anh đại học, toán cao cấp, cơ sở thiết kế chương trình, nguyên lý tổ chức máy tính, cấu trúc hệ điều hành linh tinh… các môn chuyên ngành máy tính và các môn đại cương đại học."
Nói xong chữ cuối cùng, Ôn Tri Hòa nhìn vào mắt anh, cười như không cười: "Tiên sinh, tôi không học biên kịch, anh nhầm rồi."
Không phải xuất thân chính quy, vậy cũng có thể thông cảm được.
Hạ Trưng Triều không hề vì sự sửa chữa của cô mà áy náy, chỉ đưa ra phán đoán bình tĩnh.
Anh cũng không tỏ vẻ bất ngờ trước lời Ôn Tri Hòa nói, mà đứng dậy đưa kịch bản trả lại cho cô: "Nội dung em viết, nói thật, vừa trống rỗng lại vừa không thực tế. Em muốn khắc họa sự gian nan khốn khổ của cô gái trốn khỏi núi lớn, nhưng tôi không hề nhìn ra, chỉ có sự tự sự lặp đi lặp lại khô khan vô vị, cùng với nội dung sáo rỗng mà em tự cho là hay, không hề có ý nghĩa, không có sự sắp đặt tình tiết hay cao trào."
"Một câu chuyện hay, nó không nên chỉ có cái lõi ra vẻ sâu sắc, mà còn phải có điểm hấp dẫn người xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!