Chương 15: Mỹ nhân kế

Ôn Tri Hòa vốn đang không sao, bị anh vỗ nhẹ vào eo một cái, cái eo tám mươi tuổi* của cô thật sự thiếu chút nữa muốn gãy làm đôi.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào xấu tính như vậy!

Ôn Tri Hòa đương nhiên không nghe lời anh đi nhanh về nhanh, cô thậm chí còn hơi hối hận vì đã nói toạc ra hết vừa rồi, nhưng lời đã nói ra, xong việc dù có hối thế nào cũng vô dụng.

Cô cũng không đi gặp Hạ Bảo Tứ, dù sao cũng không cần thiết phải lợi dụng người ta, rửa sạch tay rồi chậm rãi đi dạo bên ngoài một lúc mới vòng về.

Hạ Trưng Triều quả nhiên đã đợi cô khá lâu trong xe. Anh đóng tập hợp đồng cứng nhắc lại, liếc nhìn đồng hồ, không hề hỏi cô sao lại về muộn như vậy.

Ôn Tri Hòa sẽ không tự tìm rắc rối, đơn giản làm người câm, ngoan ngoãn ngồi yên.

Trong lúc cô đang chìm sâu vào phiền muộn về nhà phải lừa anh thế nào, thì xe đã về đến biệt thự, Hạ Trưng Triều lại chỉ thả cô xuống.

Sếp tổng quả nhiên bận rộn, kết thúc bữa tiệc còn phải vội đi làm việc. Mà cô lại chịu đựng cả một ngày, thật không dễ dàng gì.

Ôn Tri Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. "Thấy tôi sắp đi, vui vẻ vậy sao?"

Qua cửa sổ xe đã đóng lại, Hạ Trưng Triều bình thản hỏi.

Ôn Tri Hòa hơi ngẩn ra, nhìn khuôn mặt sâu thẳm của anh, bàn tay xách túi siết chặt lại.

"Vui vẻ hay không thì sao chứ… tôi không vui thì anh sẽ ở lại sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời mơ hồ ẩn hiện lúm đồng tiền.

Cô gái không trực tiếp phủ nhận, ung dung nói lời không chê vào đâu được, nụ cười khoe ra cũng thật xinh đẹp.

Mây tụ mây tan, gió nhẹ nhàng thổi. Lọn tóc mai bên má cô bay phất phơ.

Hạ Trưng Triều nhìn đôi mắt cong cong cười của cô, không lên tiếng, không phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này.

Chỉ là trong giây lát trầm mặc ngắn ngủi ấy, tiếng lá cây xào xạc, dường như bị phóng đại vô hạn.

Anh bỗng nhiên cảm giác một vị trí nào đó trong lồng ngực đang rung động, rất khẽ, nhưng đến mức không thể bỏ qua.

Nhưng anh có thể ý thức được, và bắt giữ được nó.

Hạ Trưng Triều khép hờ mắt, trầm thấp cười một tiếng. "Ừm."

"Có lẽ thế."

Anh cũng không phải người rảnh rỗi, thời gian đối với anh quý như tiền bạc, mà anh cũng tự nhận, mình không phải kiểu người sẽ đứng ở cửa,

lưu luyến không rời nói lời ngọt ngào với bạn đời.

Một bữa tiệc không tính là dài, những người một năm gặp không được mấy lần, còn có mười năm bị căn bệnh quấn thân… Giống như một mớ hỗn độn có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng lại không thể bỏ qua, đang cuộn trào trong lòng anh.

Anh theo bản năng cho rằng, "bà xã" quá trẻ tuổi, diễn xuất không tính là thượng thừa này sẽ giận dỗi, sưng mặt, nói cho anh biết "Đúng là vui vẻ".

Nhưng cô không hề.

Cô quá mức tận tâm tận lực, quá mức nghe lời.

Ngược lại khiến anh không biết nên trêu chọc cô thế nào. "—Thế cũng không được."

Ôn Tri Hòa đột nhiên mở miệng, một bước hai bước lại gần, hai cánh tay gập lại chống lên thành cửa sổ xe, mày mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Anh phải đi làm chứ, nếu không tháng sau lấy đâu tiền tiêu vặt cho tôi."

"Sếp Hạ." Ôn Tri Hòa đặt cằm lên mu bàn tay, nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Chút cô đơn này tôi vẫn chịu được."

"Chẳng lẽ anh lại không thể sao?" Giọng điệu của cô không thể gọi là ái muội, mà là uyển chuyển, nhẹ bẫng… tựa như làm nũng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!