Chương 14: Gọi chồng

Khu nhà họ Hạ rộng lớn và bề thế hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Trước đây Ôn Tri Hòa từng đi ngang qua nơi này, là đạp xe xuyên qua để sưu tầm phong tục dân gian, vẫn luôn nghe người ta nói nơi này trị giá mấy trăm triệu, không phải quan lớn quyền quý thì cơ bản không ở nổi trong khu tứ hợp viện này.

Trước kia cô nghe cho vui vậy thôi, cũng chẳng ước ao, chẳng thấy ở đây thì có gì hay ho, dù sao cũng là nhà cũ.

Nhưng khi thực sự bước chân vào, cô mới hiểu, nơi này sau khi được tân trang lại, có người hầu kẻ hạ, thì chẳng kém gì mấy biệt thự, công quán mới xây kia. Hơn nữa, nói ra còn thấy nở mày nở mặt.

Ôn Tri Hòa nghĩ, mình đúng là một kẻ tầm thường như vậy đó.

Người gác cổng dẫn đường, cô không kiêng dè gì mà ngắm nhìn tứ phía sau lưng. Hạ Trưng Triều thấy hết, bắt đầu làm hướng dẫn viên, giọng

bình thản giới thiệu: "Ngày thường nơi này là chỗ tụ tập lễ tết, không ở thường xuyên, cũng không có mấy người tới. Bà nội tôi thích chơi mạt chược, ở đây quen được vài người bạn chơi bài, nên mới ở lại đây luôn, sửa sang lại cũng là chuyện năm kia."

"Ồ…" Ôn Tri Hòa hoàn toàn quay đầu lại, đáp lại anh một câu lễ phép mà ngắn ngủi, gần như buột miệng: "Tốn không ít tiền nhỉ?"

Cô hỏi thẳng thắn, mắt cũng sáng lên. Khóe môi Hạ Trưng Triều khẽ nhếch, chậm rãi nói từng chữ: "Ừ, tốn không ít."

"Sếp Hạ, đến muộn quá nha."

Từ sân bên cạnh vọng tới một giọng nói lười nhác có chút cà khịa. Tối qua vừa mới tụ tập, không khó để nhận ra là của vị thiếu gia ăn chơi nào đó.

Hạ Trưng Triều nghiêng đầu liếc qua, chỉ một cái nhìn, không có ý định dừng bước.

Ôn Tri Hòa cũng nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo khoác da màu nâu sẫm, đi giày bốt Martin, trong lòng thầm đoán vai vế. Giọng điệu thân thiết thế này, em trai, hay cháu trai nhỉ?

Lận Ngôn không thèm nhìn sắc mặt Hạ Trưng Triều, từ xa đã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ xinh đẹp mặc đồ trắng muốt kia. Anh ta sải bước tới gần, giọng kinh ngạc: "Ủa, vị này chẳng phải chị dâu sao."

Nói rồi, Lận Ngôn giơ tay ra hiệu: "Chào chị dâu ạ."

Ra là em trai. Ôn Tri Hòa chậm rãi chớp mắt, nhìn bàn tay trái đeo găng da của anh ta, vừa định đưa tay ra bắt thì người đàn ông bên cạnh khuỷu tay lại khẽ hạ xuống, lòng bàn tay bao phủ mu bàn tay cô.

"Tay lạnh thế này, vào nhà cho ấm." Giọng nói bình đạm của Hạ Trưng Triều từ trên đỉnh đầu rơi xuống, anh cúi mi nói, "Đừng để bị cảm."

Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy của anh, khịt khịt cái mũi hơi đỏ lên, "Ừm" một tiếng, rất ngoan ngoãn, rất biết điều: "Tôi biết rồi."

Hôm nay cô mặc áo khoác dạ cashmere dáng áo choàng, đội mũ nồi, tai được che kín bên trong, từ đầu đến chân trắng tinh, lông xù, chỉ lộ ra đôi tay, mặt bị gió thổi rát cả ra, đúng là nên vào nhà sưởi ấm, cần gì phải nghe lời anh.

Nhưng Ôn Tri Hòa vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, sau khi anh buông tay, cô từng bước theo người gác cổng vào nhà.

Thấy cô đi thẳng không ngoảnh lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung của Lận Ngôn đành hạ xuống, trong lòng thoáng kinh ngạc.

Được đấy, nghe lời thế này, bảo sao gả vào được.

Sân trông rộng nhưng không hề trống trải, từ sân trước đi đến sân giữa, quả thực là như qua một khúc quanh lại thấy một cảnh xuân tươi đẹp. Ôn Tri Hòa ngó nghiêng khắp nơi đến tận bây giờ, lòng không khỏi cảm thán, mình thật giống bà Lưu vào vườn Đại Quan*. Hạ Trưng Triều nói chuyện vài câu với Lận Ngôn rồi cũng đi theo tới, nhưng cô đi một mình phía trước, vẫn có chút sợ sệt.

(*Bà Lưu vào vườn Đại Quan: điển tích trong Hồng Lâu Mộng, chỉ người nhà quê lần đầu thấy cảnh giàu sang.)

"Ai, cứ để hết ở đây đi, em còn chưa chọn xong phòng đâu."

"Chọn cái gì mà chọn? Tưởng đây là nhà mình thật à, anh cả mà biết mày bỏ học một năm về nước chơi bời, khéo lại gia pháp xử lý đấy."

"Ai nói với anh là em bỏ học? Cái này gọi là gap year! G——A——P, anh có thể nói nhỏ chút được không, đừng tưởng em không có điểm yếu của anh, không biết anh bao nuôi mấy cô chị chị em em bên ngoài à."

"Nói đi, ai thèm quản."

Vào nhà trong, Ôn Tri Hòa nghe thấy tiếng một nam một nữ cãi nhau, lại có đứa bé ôm ô tô đồ chơi chạy vụt qua trước mắt.

Ồn ào một mảnh, một người phụ nữ trông có vẻ tinh ý thấy cô, chủ động lại chào hỏi.

Ôn Tri Hòa còn chưa kịp mở miệng, dì Vương dẫn đường bên cạnh đã chủ động giới thiệu, là vợ mới cưới của cậu Trưng Triều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!