Chương 12: Vợ của anh

—— Không có ý định ngủ riêng.

Câu nói này hoàn toàn là đang báo hiệu cho cô biết, tối nay sẽ phát sinh chuyện "kiều diễm" thế nào.

Trong quá trình đàm phán qua lại với anh, Ôn Tri Hòa gần như chỉ cần nắm được cơ hội là sẽ đưa ra yêu cầu, hỏi han cặn kẽ về các quy tắc, nếu không cô rất khó an tâm nhận lấy những món quà khổng lồ này.

Nhưng đồng thời, cô lại không quá cẩn thận mà lảng tránh rất nhiều chuyện, cho dù trước đó cô có băn khoăn, nhưng cuối cùng đều là tự mình cho là đúng.

Hơn nữa, loại chuyện này, cô hỏi thì khác gì tự tìm đau khổ.

Ôn Tri Hòa đứng im như trời trồng, cả người căng như dây đàn, ngay cả đầu ngón chân cũng dùng sức bấu chặt vào thảm.

Cô không chịu nổi ánh mắt như đuốc của anh, hàng mi đen dày run rẩy cụp xuống, chậm rãi thả lỏng bản thân, lí nhí hỏi: "Tôi tưởng anh sẽ

không ép buộc tôi."

Nói đến đây, Ôn Tri Hòa như vớ được cọc, lại nhìn về phía anh, tỏ ra chân thành và nghiêm túc: "Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy."

Cô không phải là cô gái có thể quản lý biểu cảm quá tốt, nhưng thỉnh thoảng khi cố gắng diễn xuất hết mình, vẻ trong sáng không chút tì vết trong mắt cô luôn có một sức mê hoặc khó tả.

Nắm giữ thực quyền Hằng Xuyên, lăn lộn thương trường nhiều năm, Hạ Trưng Triều đã gặp đủ loại người, cũng đã nhìn qua vô số đôi mắt. Anh không nói được Ôn Tri Hòa rốt cuộc xuất sắc ở điểm nào, anh đối với cô cũng không phải là nhất kiến chung tình.

Nhưng anh luôn có thể vào một khoảnh khắc nào đó, cảm thấy cô đặc biệt hấp dẫn.

Ở biệt thự, có người hầu chăm sóc, mặc váy ngủ hàng hiệu, dùng kem dưỡng da cao cấp, đáng lẽ phải trông cao cấp hơn trước kia.

Nhưng mùi hương thanh khiết thoang thoảng trên người Ôn Tri Hòa lại giống hệt như trước, nếu nói có gì khác biệt, đại khái là cô mặc ít vải hơn.

Hạ Trưng Triều không phải kẻ háo sắc, nếu không cũng chẳng "chay tịnh" đến bây giờ. Anh tự nhận mình thanh tâm quả dục, chẳng qua thấy bộ dạng hoảng sợ, luống cuống của cô, không khỏi nảy sinh ý nghĩ trêu chọc.

Hoặc là, cũng không hẳn là trêu chọc.

Rất nhiều lời nói đùa, vào khoảnh khắc thốt ra, luôn mang theo thành phần nghiêm túc.

Thật thật giả giả, anh không có tâm tư tìm hiểu quá nhiều. Con người anh trước nay luôn là muốn cái gì thì sẽ ra tay làm cái đó.

Anh thích cái vẻ dựa vào tuổi trẻ mà giả ngu, khoe mẽ, không biết trời cao đất dày của cô, điều đó rất thú vị, anh cũng không phải không thể chiều theo.

"Em có thể luôn nghĩ như vậy." Hạ Trưng Triều hạ thấp mày mắt, khóe môi cong lên một nụ cười cực nhạt, đưa tay kéo lại dây áo bị tuột trên vai phải cô, lòng bàn tay luồn vào, đặt ở chỗ giao nhau.

"Nhưng em phải biết, tôi cưới em không phải để trưng bày trong nhà."

Anh luôn có thể dùng từng lời nói, cử chỉ để làm những việc khiến cô khó mà thích ứng. Ôn Tri Hòa gần như không duy trì nổi nụ cười trên mặt, trong lòng không ngừng thầm mắng.

Nhưng dù cô có chửi rủa thế nào, cuối cùng vẫn phải cúi đầu, thừa nhận mình cũng có vấn đề.

Lẽ ra cô nên biết sớm hơn.

"Tôi chưa chuẩn bị xong…" Ôn Tri Hòa thu lại giọng, khó khăn giơ tay lên, nắm lấy vải áo sơ mi của anh, dè dặt nhìn anh, "Anh có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi được không?"

Đây là lời thật lòng của cô, tuy không dễ nghe, nhưng đã là phiên bản nhún nhường, lấy lòng nhất trong bản nháp chửi thầm của cô rồi.

Nếu Hạ Trưng Triều còn làm gì nữa, có lẽ cô sẽ ——

Ôn Tri Hòa liếc nhìn yết hầu đầy đặn của anh, đôi môi hơi mím lại.

Cô sẽ c*n v** c* họng anh, để anh trong lúc tự cho là đang tận hưởng tình thú thì bị cô cắn đến vỡ mạch máu, mặt mày tím tái, thất khiếu chảy máu mà chết ngay tại chỗ.

Vạt áo sơ mi bị cô nhẹ nhàng vê trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!