Tháng hai ở Linh Châu lạnh lẽo ẩm ướt, vừa bước ra khỏi studio, gió lạnh ập vào mặt như lưỡi dao cứa vào mặt Ôn Tri Hòa đau rát. Trên chiếc quầy tạm ghép từ những chiếc bàn dài, ngổn ngang những túi cơm hộp đủ loại. Ôn Tri Hòa vốn chỉ cần giúp thầy cô lấy cà phê, nhưng lại phải nhận thêm việc lấy cơm trưa cho diễn viên Thái Hinh.
Cà phê đóng gói rất dễ nhận ra, Ôn Tri Hòa lấy một lần là trúng ngay, còn cơm hộp An Long Trai thì cô tìm mãi không thấy.
Ôn Tri Hòa nhanh trí dùng điện thoại tìm hình ảnh đóng gói của hộp cơm, trông rất bắt mắt, hẳn là chỉ cần liếc qua là có thể tìm thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh lần nữa, xác nhận không tìm được liền nhắn tin hỏi trợ lý của Thái Hinh, năm phút sau không thấy trả lời, cô đành phải tự mình đi tìm ở những chỗ cơm hộp khác. Đi một vòng quay lại, vành tai Ôn Tri Hòa đã đỏ bừng vì lạnh.
Cùng lúc đó, trợ lý mới trả lời tin nhắn: [ Anh giao cơm hộp vừa đến, đang ở ngay cửa đó, chắc cô thấy được chứ? ]
Ôn Tri Hòa nhìn về phía quầy.
Quả thật thấy nhân viên giao cơm vừa đặt xuống, một chiếc túi giữ nhiệt phong cách cổ màu tím xanh lam cực kỳ tinh xảo, trên mặt còn in một chữ "Long" rất dễ thấy.
Cô xách túi chạy về phim trường trước để đưa cà phê cho thầy cô, quả nhiên bị mắng một trận.
"Cũng gần mười phút rồi chứ? Sao thế hả, lát nữa là bắt đầu quay rồi đấy." Tào Trạch ngậm mẩu thuốc lá, nhận lấy túi cà phê, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi còn lại cô đang xách.
Ôn Tri Hòa nhấc túi lên, bất đắc dĩ giải thích: "Em giúp Thái Hinh lấy cơm hộp ạ."
"Người đó không dễ hầu hạ đâu." Tào Trạch gật gật đầu, cũng không có ý truy cứu, phất tay nói: "Còn không mau đưa đi."
Đúng như lời ông nói, Thái Hinh quả thật không dễ hầu hạ. Ôn Tri Hòa vừa hé mở cửa phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng Thái Hinh đang bực tức với chuyên viên trang điểm.
Nghệ sĩ ở phim trường làm mình làm mẩy cũng không hiếm thấy, bất kể là sao hạng A hay diễn viên tuyến mười tám, một số người quen được tung hô chiều chuộng khó tránh khỏi mang chút thái độ kẻ cả bề trên.
Gặp phải chuyện này Ôn Tri Hòa trước nay đều nhịn được thì cứ nhịn, ngoài mặt cười chuyên nghiệp bao lâu thì trong lòng cô mắng bấy lâu.
Tuy người ta đang nổi nóng, nhưng củ khoai lang nóng bỏng tay này không đưa cũng không được, Ôn Tri Hòa đẩy cửa bước vào, một ánh mắt xuyên qua gương trang điểm chiếu thẳng vào người cô.
"Được rồi cô đừng động vào nữa." Thái Hinh vuốt mái tóc dài dày dặn, quay người hướng mu bàn tay xuống dưới vẫy vẫy với Ôn Tri Hòa, như gọi cún con, "Cô lại đây, bày cơm hộp lên bàn trà đi."
Ôn Tri Hòa vốn không muốn làm việc này, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô chỉ đành làm theo. Là trợ lý nhiếp ảnh, Tào Trạch cũng cơ bản chỉ giao cho cô mấy việc vặt vãnh thế này, dù sao đến đây chủ yếu là để quan sát học hỏi.
Bày biện đồ ăn xong, Ôn Tri Hòa vừa chuẩn bị đem màng bọc thực phẩm vứt vào thùng rác thì nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Hinh: "Trước khi mở đồ ăn cô có rửa tay không đấy? Với lại sao lấy cơm hộp lâu thế?"
Ôn Tri Hòa nhất thời không nói nên lời, cũng lười giải thích, chỉ đáp: "Vậy giờ tôi đi rửa."
Thái Hinh nhíu mày, vắt chéo chân: "Không cần, nhặt giùm tôi cây trâm cài tóc dưới đất, vừa mới rơi."
Trong phòng nghỉ người không ít, ngoài hai diễn viên khác, trợ lý cô ta mang theo đã có ba người, ai mà chẳng nhặt giúp cô ta được? Hơn nữa, lùi một bước mà nói, việc chỉ cần cúi người là làm được, tại sao bản thân lại không thể làm?
Từ hôm qua, Ôn Tri Hòa đã ít nhiều cảm nhận được sự cố tình làm khó của Thái Hinh, điều này khiến cô không thể không liên tưởng đến tin đồn Thái Hinh bất hòa với ông xã hào môn, xem ra chắc là thật.
Cúi đầu nhìn quanh mặt đất, Ôn Tri Hòa cũng không tìm thấy cây trâm nào: "Chị đứng lên để tôi tìm xem."
Thái Hinh đã cầm đũa gắp thức ăn, nghe vậy liền nhìn về phía cô, hừ cười một tiếng, như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: "Tôi đang ăn cơm cô bảo tôi đứng lên, tự cô không biết ngồi xổm xuống mà nhìn à? Sao thế, đầu gối cô bọc vàng chắc?"
Ôn Tri Hòa không có thói quen phải quỳ gối trước mặt người khác, đến nước này cô đã chịu đủ rồi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, tiện miệng nói dối: "Đã 2 giờ 15 rồi, tôi còn có việc phải ra phim trường giúp, đành phiền người khác vậy."
Cũng chẳng buồn để ý đến vẻ mặt của Thái Hinh, Ôn Tri Hòa liền trực tiếp xoay người rời khỏi phòng nghỉ. Bước ra khỏi cửa phòng, cô lập tức rẽ trái tìm nhà vệ sinh, lôi điện thoại ra than thở với cô bạn thân.
Trần Địch chắc cũng đang trốn việc nên trả lời tin nhắn rất nhanh, những lời đáp lại chân thành đó đã xoa dịu cảm xúc của cô: [ Đây đúng là đồ thần kinh mà? Coi cậu là trâu ngựa sai bảo thật à, đóng ba bộ nữ chính
rồi mà vẫn flop không ai biết tới, nếu không phải gả vào hào môn thì lấy đâu ra lắm tài nguyên thế. Trên màn ảnh thì diễn dở tệ, sau lưng thì tự tung tự tác như hoàng hậu… Tớ vốn tưởng nỗi oán hận ở chỗ làm của tớ
đã đủ nhiều rồi, không ngờ chỗ cậu còn dầu sôi lửa bỏng hơn. ]
[ Đã gả vào hào môn rồi thì yên phận làm phu nhân nhà giàu đi, chui ra ngoài làm gì cho ngứa mắt người ta. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!