Tôn Miểu đối với Tô Thụy Hi vừa có sự ngưỡng mộ, vừa mang lòng biết ơn, đương nhiên... cũng có chút rung động. Chứ không thì sao gọi là "người khiến tim cô nàng lỗi nhịp" được chứ?
Có điều, cảm xúc này cũng chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ thôi.
Dù gì thì người ta cũng là thẳng nữ, nhìn một cái là biết liền, không dính chút khí chất bách hợp nào hết. Nếu lúc này mà liều mạng lao tới, chẳng khác nào tự tìm đau khổ.
Tôn Miểu rất biết điều. Nhưng nói sao ta, mỗi ngày được gặp Tô Thụy Hi, đối với cô nàng cũng là một dạng an ủi rồi: "Không ăn được thì ngắm một chút cũng tốt mà, đúng không?"
Giờ thì ngay cả chút an ủi này cũng tan thành mây khói rồi.
Hệ thống vẫn chưa từ bỏ ý định, nhỏ nhẹ rù rì bên tai cô nàng:
[Ký chủ, đã rung động rồi thì cứ theo đuổi đi, biết đâu lại thành công thì sao~]
Trong lúc đợi đèn đỏ, Tôn Miểu thò tay vào túi đựng đồ ăn vặt mà cô y tá tặng, lục ra được một gói kẹo nhỏ. Cô nàng mở ra, lấy một viên cho vô miệng.
'Ồ, ngọt thật á, còn là vị dâu nữa!'
Nghe hệ thống lải nhải bên tai, Tôn Miểu vừa lắc đầu vừa lầm bầm:
"Thôi thôi thôi, ngưỡng mộ thì cứ ngưỡng mộ, còn chuyện theo đuổi thì miễn. Người ta vừa là thẳng nữ, vừa là đại tiểu thư nhà giàu, tôi lấy cái gì nuôi người ta, lấy cái xe ba bánh của tôi hả? Với lại, đời người ai mà chẳng có vài ba mẫu người lý tưởng, chẳng lẽ cứ gặp được là nhào tới cưa cẩm à?"
Cô nàng thở dài một tiếng, bổ sung thêm:
"Giờ mục tiêu hàng đầu của tôi là kiếm tiền, kiếm đủ rồi thì dọn ra khỏi cái phòng trọ rách nát kia đã!"
Nói trắng ra, gốc rễ vấn đề cũng đơn giản thôi: Tôn Miểu nghèo, lại còn độc thân từ trong trứng tới giờ, chưa từng yêu ai bao giờ.
Kêu cô nàng chủ động cưa cẩm một đại mỹ nữ nhà giàu lại còn thành đạt?
Thôi xin miễn! Cô nàng tự lượng sức mình, biết không đủ trình, xin phép cáo lui!
Hệ thống im re, không thèm nói nữa.
Vừa khéo, đèn xanh bật lên, Tôn Miểu lái chiếc xe điện ba bánh của mình, tiếp tục bon bon về nhà.
Về tới nhà, cô nàng lại bận bịu lau lau chùi chùi cái xe, chuẩn bị nguyên liệu để mai bán tiếp.
Sáng hôm sau, tức là ngày thứ tư cô nàng bán cơm chiên trứng, lúc dọn quầy ra, quả nhiên Tôn Miểu không thấy bóng dáng Tô Thụy Hi đâu.
Cô nàng thầm nghĩ: 'Có lẽ, mình và Tô Thụy Hi, thực sự hết duyên gặp lại rồi'.
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu thôi, cô nàng cũng chẳng để buồn bã lâu. Chỉnh lại tinh thần, nhanh chóng trở lại thành cô chủ nhỏ vừa vui vẻ vừa rực rỡ, cứ gặp người là cười tươi như hoa.
Ai cũng thích đến ăn cơm chiên trứng ở quầy cô nàng, cho dù một phần tới tận 20 tệ, cũng chẳng ai nề hà. Không chỉ vì cô nàng nấu ăn ngon, mà còn vì cô chủ nhỏ vừa xinh vừa dễ thương, nụ cười như ánh nắng sớm mai, ai nhìn cũng phải yêu mến.
Trong bệnh viện, các bác sĩ, y tá nghe nói về quầy ăn nhỏ này cũng không ít. Người có thời gian thì tự chạy ra mua, người bận quá thì nhờ đồng nghiệp mua giúp. Mà mỗi lần y tá, bác sĩ tới, thỉnh thoảng có khách tự giác nhường chỗ, còn vẫy tay gọi họ:
"Ơi!! Cô y tá ơi, lại đây nè, tôi nhường chỗ cho cô, tôi xếp hàng lại cũng được."
Đa phần y tá nghe vậy còn ngại, vội vàng xua tay lia lịa: "Không sao đâu, tôi tự xếp hàng được mà."
Nhưng khách xếp hàng cũng nhiệt tình lắm: "Cô lại đây đi, cô chỉ nghỉ trưa được một chút thôi mà, không tranh thủ mua nhanh là không còn thời gian ăn nữa đó!" Thấy ai cũng sốt ruột, cô y tá nhỏ cũng đành gật đầu, đổi chỗ với người ta.
Tất cả những chuyện này, Tôn Miểu chỉ đứng bên nhìn, không tham gia gì. Nhưng cảnh tượng như vậy cũng khiến lòng cô nàng vui rộn ràng, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên cười tươi hơn bình thường.
Hệ Thống đã giao nhiệm vụ cho cô: 'Bày bán đúng 7 ngày ở đây'. Thoắt cái, đã tới ngày cuối. Tôn Miểu thấy hơi luyến tiếc, trong lòng còn ngập ngừng, không nỡ rời đi. Nhưng Hệ Thống lại rất cứng rắn: 'Phải chuyển địa điểm, không chuyển thì sẽ bị nhét vào không gian hệ thống rửa chén ba ngày trời!'
Hết cách, hôm đó, cứ mỗi lần gặp khách quen, Tôn Miểu đều cười toe toét báo trước: "Hôm nay là ngày cuối cùng tôi bán ở đây nha, mai là đổi chỗ rồi, mọi người đừng tới tìm hụt nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!