Chỉ nghĩ tới chuyện ngày mai không còn được ăn cơm chiên trứng nữa, Tô Thụy Hi đã cảm thấy hơi mất hứng. Nhưng cô giấu hết tâm trạng vào trong, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản như không có gì xảy ra. Cô đứng dậy, quét mã QR rồi chuyển cho Tôn Miểu 50 tệ.
Tôn Miểu vội nói: "Nhiều rồi, chỉ 20 tệ thôi mà."
"Tiền canh." Tô Thụy Hi đáp ngắn gọn.
Tôn Miểu vẫn cảm thấy hơi ngại, nhưng tính cách Tô Thụy Hi vốn cố chấp, nếu cô không đưa mã QR thì Tôn Miểu cũng không thể chuyển trả lại tiền cho cô được. Tôn Miểu còn nói thêm vài câu nữa nhưng Tô Thụy Hi giả vờ không nghe thấy.
Tôn Miểu đành chịu. Lúc này, cảnh sát đang trông chừng Từ Định lên tiếng: "Cô chủ nhỏ, dọn hàng đi. Lát nữa chúng ta còn phải đến đồn làm bước hòa giải tiếp theo. Nếu hai bên không muốn hòa giải nữa, thì ký tên xong sẽ chuyển sang khởi kiện theo quy trình."
"Được." Tôn Miểu gật đầu.
Cô nàng lau bàn sạch sẽ, thu dọn đồ đạc đâu vào đấy. Cảnh sát thấy cô nàng có cả thùng rác riêng được bọc túi rác, dọn xong còn chuẩn bị lấy nước từ thùng khác ra lau rửa mặt đất, không khỏi tán thưởng gật đầu.
Tô Thụy Hi cũng thấy hết mấy việc ấy, trong lòng không khỏi nghĩ: 'Cô gái này đúng là người cẩn thận, có trách nhiệm thật'.
Đợi y tá nhỏ và cảnh sát quay lại, y tá đã hối thúc Tô Thụy Hi mau vào trong truyền dịch. Tôn Miểu cũng giúp khuyên mấy câu, lần này Tô Thụy Hi không cãi nữa, mà ngược lại, còn chủ động hỏi xin số điện thoại của Tôn Miểu.
"Cho tôi số điện thoại của cô đi, tôi gửi cho luật sư. Cô ấy đang trên đường tới đồn cảnh sát rồi, sẽ hỗ trợ cho cô, đừng lo."
"Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."
"Không có gì đâu."
Nói xong, Tô Thụy Hi chuẩn bị rời đi truyền dịch. Trước khi đi, không hiểu sao cô lại thuận miệng hỏi một câu:
"Cô có hối hận không?"
Câu hỏi đột ngột, không đầu không đuôi, khiến Tôn Miểu ngơ ra, theo phản xạ hỏi lại: "Hả?"
Mặt Tô Thụy Hi không biểu cảm gì, vẻ lạnh nhạt như thường, nhưng giọng nói vẫn mang chút nhẫn nại:
"Cô có hối hận vì đã giúp cô y tá trẻ đó không?"
Cô y tá đó trông có vẻ mới vào nghề, tầm 21 - 22 tuổi là cùng, không chừng vẫn còn đang thực tập.
Cả Tô Thụy Hi lẫn Tôn Miểu đều lớn tuổi hơn, gọi một tiếng "cô y tá trẻ" cũng chẳng sai gì.
Tô Thụy Hi cũng không hiểu nổi bản thân vì sao lại hỏi câu đó. Trong đầu cô tự biện hộ đại khái là: 'Chắc do ngày mai không còn được ăn cơm chiên trứng nữa nên buồn bực vu vơ thôi'. Nhưng cô lại không ngờ, đối diện với câu hỏi đó, Tôn Miểu lại nở một nụ cười thật tươi:
"Có gì mà phải hối hận, đâu có sao đâu? Với lại, còn có cô giúp tôi nữa mà."
"... Tôi giúp cô là vì tôi có khả năng." Tô Thụy Hi đáp, nói sự thật.
Hôm nay cô ra tay vì muốn ăn cơm chiên trứng, vì nhìn Từ Định ngứa mắt, nên mới giúp Tôn Miểu. Ngày mai, cũng có thể sẽ vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà giúp một người khác.
Cô không cần lý do quá to tát để giúp ai, vì cô có điều kiện.
Tô Thụy Hi có tiền, có quan hệ, mấy chuyện như thế này đối với cô chỉ là một cái nhấc tay, gọi một cú điện thoại, nói vài câu là xong. Nhưng đối với Tôn Miểu thì lại khác, cô nàng chỉ là một người buôn bán nhỏ ven đường, nếu thực sự bị ăn vạ...
500 tệ, chẳng phải là công sức làm việc cả ngày đem đổ sông đổ biển hết sao?
Cô đã nói hết những lời cần nói với Tôn Miểu. Suy cho cùng, hai người cũng chỉ là khách qua đường, một người mua cơm, một người bán cơm, hôm nay gặp nhau, ngày mai có khi chẳng còn cơ hội chạm mặt nữa... À thì, nếu sau này còn phải tới bệnh viện, chắc là vẫn sẽ ghé qua quầy nhỏ của cô nàng ăn chút gì đó.
Hai người chào nhau tạm biệt.
Tô Thụy Hi bước vào bệnh viện truyền nước biển, còn Tôn Miểu lái chiếc xe ba bánh điện của mình, theo địa chỉ cảnh sát cho mà đến thẳng đồn cảnh sát.
Còn cô y tá và Từ Định thì được đưa đi bằng xe cảnh sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!