Chương 7: Giúp đỡ

Trước cổng bệnh viện, làm gì có chỗ nào mà không gắn camera chứ. Nghe đến đây, gã tra nam kia hơi chột dạ, nhưng vẫn nghĩ việc hòa giải chắc cũng không kéo dài bao lâu. Còn chuyện trích xuất camera thì ai cũng biết là chậm rì rì, nhân lúc đó dạy cho Tôn Miểu, cái người cứ thích xía vào chuyện người khác, một bài học cũng không tệ.

Hai bên không ai chịu nhường ai, cảnh sát đành phải đưa hai người về đồn, để họ ngồi trong phòng hòa giải mà từ từ nói chuyện.

Tôn Miểu chưa kịp phản ứng gì, Tô Thụy Hi đã sững người trước. Cái bụng cô... vẫn đói meo. Cô vốn đã tính là sẽ ăn cơm chiên trứng mà! Giờ thì hay rồi, Tôn Miểu bị đưa đi, còn cô thì không biết bao giờ mới được ăn cơm nữa.

Nếu không ăn, thì làm sao giờ? Chẳng lẽ phải bụng đói mà đi truyền dịch? Hay là phải tiếp tục đặt đồ ăn ngoài, ăn mấy món dầu mỡ trơn nhẫy kia à? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau bụng rồi...

Cơn đói ập tới như sóng thần, khiến cô bật thốt lên câu đầu tiên:

"Không thể đi được!"

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Nhưng Tô Thụy Hi đã quen với việc bị nhìn chằm chằm rồi, cô bình tĩnh như không, tiếp tục nói:

"Nếu không thì tôi đi chung cũng được."

"Hả?"

Hai tiếng "hả" vang lên cùng lúc, là từ miệng Tôn Miểu và cô y tá. Tôn Miểu ngạc nhiên vì Tô Thụy Hi lại muốn theo mình đến đồn cảnh sát, còn cô y tá thì ngơ ngác hỏi:

"Cô Tô, không phải cô còn phải truyền dịch sao? Hôm nay cô vẫn còn một lần nữa mà. Giờ mà không đến, bác sĩ chắc phát hoảng mất."

Nghe vậy, Tôn Miểu cũng vội khuyên:

"Vẫn nên ưu tiên sức khỏe bản thân. Tôi không sao đâu."

Quả thật, cô nàng có bị gì đâu, chỉ là bán đồ ăn mà bị vướng cái Hệ Thống trong đầu thôi. Cũng may Hệ Thống này khá "có tình người", không những không trách cô nàng vì không làm việc mà còn tức giùm cô nàng nữa. Nó đang gào lên trong đầu cô, mắng gã tra nam kia te tua:

[Tôi phải nguyền rủa anh ta! Tôi là Hệ Thống đó nha, lời nguyền của tôi ghê gớm lắm! Vài ngày tới anh ta sẽ đen như mực cho coi!]

Tôn Miểu nghe cũng thấy... có lý, Hệ Thống thì chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh thật. Nhưng mà nghĩ đến cảnh từ khi ràng buộc với cô nàng, nó chỉ có thể "trú ngụ" trong cái phòng trọ 600 tệ/tháng, còn bị dột tứ tung, thì đúng là... có khi nó chỉ mạnh miệng thôi.

Dù sao thì có một cái "loa phát thanh" trong đầu cùng mắng chửi tên kia với mình, nghe cũng sảng khoái hơn hẳn.

Với lại, hôm nay cô nàng cũng không cần phải làm bù giờ thêm nữa... Hệ Thống thật tuyệt vời!

Mặc cho bị khuyên can, Tô Thụy Hi hoàn toàn không bị lay chuyển. Cô là kiểu người đã quyết là làm, nói một là một. Cô nhất định phải ăn được cơm chiên trứng. Chuyện này phải giải quyết nhanh gọn lẹ, hơn nữa còn phải khiến cái kẻ phá bữa ăn của cô phải trả giá đàng hoàng!

Tô Thụy Hi không chỉ quyết đoán mà còn rất lanh trí. Cô nói ngay:

"Y tá, phiền cô gọi giúp cho bảo vệ bệnh viện, nhờ họ phối hợp trích xuất camera."

Sau đó cô quay sang Tôn Miểu và cảnh sát, tiếp lời:

"Tôi thấy tốt nhất là chờ lấy được video rồi hãy đi. Anh cảnh sát, tôi đề nghị anh đi với y tá một chuyến, lấy xong thì chúng ta cùng tới đồn cũng chưa muộn."

Cảnh sát gật đầu:

"Cô nói có lý."

Khí chất của Tô Thụy Hi mạnh mẽ đến mức khiến Từ Định càng lúc càng chột dạ, thậm chí còn nảy ra ý định... hay là thôi luôn, không thèm lấy 500 tệ đó nữa, trốn quách đi cho xong. Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Tô Thụy Hi đâu dễ dàng mà bỏ qua.

Cô liếc anh ta một cái, rồi quay sang hỏi Tôn Miểu:

"Cô cần giúp không? Tôi có quen vài luật sư giỏi, chuyên xử lý mấy vụ kiện tụng dân sự thế này. Cô không cần trả phí đâu, bên thua kiện sẽ phải chịu toàn bộ chi phí."

Tôn Miểu sững người, cô nàng vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức phải nhờ pháp luật. Nhưng người ta nói vậy là vì muốn giúp mình, cô nàng không thể từ chối, bèn gật nhẹ đầu:

"Vậy... làm phiền cô nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!