Chương 50: Ra ơn (*)

(*): có thể dịch là "ra ơn", "lấy lòng", hoặc tùy văn cảnh có thể là "ban ơn" cũng được. Có hàm ý tỏ ra giúp đỡ ai đó để tích ân tình, tạo mối quan hệ, hoặc để người ta mang ơn mình.

Miếng huyết vịt bị cô ấy nhai nát trong miệng, cái vị đặc trưng của huyết vịt lập tức bung nở trong khoang miệng. Miếng huyết đặc mà không cứng, không hề bở tơi, nhưng cũng chẳng phải kiểu cứng ngắc như có chất phụ gia, cắn không nổi. Hơn nữa miếng huyết này trơn mịn, tươi mềm, quan trọng nhất là không hề có mùi tanh.

Ánh mắt của cô gái hiphop sáng rực, không hiểu Tôn Miểu làm kiểu gì, chỉ cảm thấy ngon quá đi mất, cái này đúng là ngon xuất sắc luôn!

Mắt cô ấy long lanh, rồi quay sang các loại topping. Tiện thể cũng gắp vài cọng rau xanh mướt cho vào miệng. Cô gái hiphop là một thiên kim đại tiểu thư chẳng biết gì về ngũ cốc rau củ, thật sự không gọi tên nổi loại rau non xanh mướt này là gì, chỉ thấy nó rất xanh, nhìn rất tươi, ăn vào lại còn giòn và ngọt thanh.

Còn lờ mờ phảng phất mùi thơm của đậu nữa chứ.

Ngon, thật sự quá ngon luôn.

Bất giác, cô gái hiphop đã ăn sạch tô miến huyết vịt. Tô miến này lại còn có cho thêm satế nữa, vừa cay vừa nóng, nhưng vì quá ngon nên tốc độ ăn của cô ấy cũng nhanh vèo vèo. Chẳng mấy chốc, cả tô lớn đã bị cô ấy xử gọn, chỉ còn lại phần nước lèo với vài miếng ớt nổi lềnh bềnh.

Thật ra cô ấy cũng không phải không muốn ăn tiếp, chỉ là cô ấy nghĩ, nếu húp cả phần nước luôn thì miệng cô ấy chắc chắn sẽ thành môi chúm chím.

Ánh mắt cô gái hiphop rơi xuống túi nilon bên cạnh, chỗ đó là phần vịt kho mà Tôn Miểu đã gói sẵn từ trước. Cô ấy nuốt nước miếng cái ực, may mà lý trí kéo lại được:

"Cô chủ Tôn, món vịt kho này cay không vậy?"

"Cũng khá cay đó, ăn không thì chắc chưa chắc cô chịu nổi đâu."

Cô gái hiphop hiểu ý, cái này chắc phải có thêm đồ uống hay bia nhắm cùng, chứ ăn không thì miệng không phải môi chúm chím nữa mà là... môi xúc xích.

Cô ấy liếc sang cô bạn ya

-bi bên cạnh, thấy người ta vẫn đang từ tốn ăn, khác hoàn toàn với mình, người vừa rồi ăn như bị bỏ đói 3 ngày vậy. Cô gái ya

-bi ăn rất chậm, lại còn hay thổi vì nóng. Thấy ánh mắt của cô bạn hiphop của mình, ya

-bi lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy phần của mình:

"Muốn ăn thì tự đi mua, đừng có nhìn chằm chằm phần của tôi."

"Cậu nghĩ tôi là loại người gì chứ, có thể giành đồ ăn trong tô của cậu à?"

Cô gái ya

-bi vạch trần không chút do dự:

"Cậu là một đứa âm hiểm giảo hoạt. Mấy hôm trước đi chơi, bánh kẹp thịt bò của cậu ăn hết sớm nhất, còn cướp một cái từ phần của tôi nữa."

"Trời ơi, chỉ là cái bánh kẹp thịt bò 10 tệ thôi mà, làm gì mà tiếc tới giờ! Thôi được, tôi trả lại cho cậu, hôm nay tôi mời!"

"Ai cần cậu mời? Bộ tôi không trả nổi hả?"

"Trả nổi, trả nổi, chỉ là tôi cảm thấy có lỗi với cậu quá đó mà, được chưa!" Nói xong, cô gái hiphop đứng lên, đi đến xe đồ ăn, quét mã thanh toán trả luôn tiền cho hai người. Trả xong cũng không rời đi, mà bắt đầu quay sang tra tấn Tôn Miểu bằng sự năn nỉ vô cực:

"Thôi tôi cũng không kỳ vọng được giảm giá đâu, cô bán thêm cho tôi một phần vịt kho nữa đi mà. Tối nay tôi vừa ăn vừa coi phim, chơi game, chưa kịp ngồi ấm ghế là ăn hết trơn, một phần sao mà đủ chứ?"

"Không được."

Cô nàng hiphop giận dữ: "Đến chỗ này rồi mà cô cũng keo kiệt được nữa à!"

Khi hai người đang tranh cãi ầm ĩ thì có hai chú cảnh sát đi tới. Bảo vệ chạy ra đón trước, giải thích tình hình với họ rồi mới dẫn hai người cảnh sát tới chỗ Tôn Miểu. Cảnh sát có vẻ cũng thân thiện, thấy Tôn Miểu là một cô gái trẻ thì giọng điệu cũng dịu lại:

"Cô gái, đây là cửa chính của người ta, bày bán ở đây không ổn lắm đâu, hay cô chuyển sang chỗ khác nhé?"

Tôn Miểu lắc đầu, đưa ra đủ các loại giấy tờ, giấy phép và trang web mà Hệ Thống yêu cầu, đưa điện thoại cho cảnh sát xem:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!