Chương 5: Cô ấy đẹp trai quá

Trợ lý của Tô Thụy Hi thấy cô đang ôm bụng, tay xoa nhẹ từng vòng, trong khoảnh khắc đó, cô ấy đã chắc chắn là bệnh đau bao tử của Tô Thụy Hi lại tái phát rồi. Cô ấy nói lớn trong khi vừa rót cho Tô Thụy Hi một ly nước ấm:

"Sếp Tô, đồ ăn đã đặt về tới rồi, chị có muốn ăn chút gì không?"

Tô Thụy Hi uống vài ngụm, nhưng bao tử vẫn co thắt từng cơn. Chút nước ấm này so với cái bao tử đang nhói đau của cô, chẳng thấm đâu vào đâu. Nghe trợ lý nói, chân mày cô hơi nhíu lại. Trong đầu đã mường tượng ra mùi vị của đồ ăn ngoài, hoặc là nhạt nhẽo vô vị, hoặc là ngập trong dầu mỡ.

Nhưng, "người là sắt, cơm là thép", không ăn thì đói, Tô Thụy Hi đành ăn một chút.

Thế mà đến lúc cô ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng, nhìn hộp cơm đang đặt trên bàn trà trước mặt, lại không muốn đụng đũa. Hộp cơm mà trợ lý đặt cho cô đã là loại xịn nhất rồi, là phần ăn của một nhà hàng gia truyền nổi tiếng trong thành phố, không thể nào so sánh với mấy món đồ ăn ngoài bình thường trên ứng dụng được.

Bình thường cô vẫn ăn ở đó.

Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã vượt xa mấy món giao tận nơi khác. Hộp nhựa dày dặn, bên ngoài in hoa văn gốm sứ thanh hoa, nắp đậy là loại mềm, hộp còn được giữ trong thùng giữ nhiệt, nên giờ lấy ra vẫn còn ấm nóng.

Mở từng hộp ra, mấy món ăn nhỏ được bày biện gọn gàng thành hàng, nhìn sơ những món ăn tinh tế này thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

Thế mà Tô Thụy Hi vẫn chẳng có chút khẩu vị nào, bởi chỉ cần nhìn, cô đã đoán được mùi vị ra sao. Đĩa rau xanh kia, tám chín phần là bị chan thêm lớp dầu bóng loáng bên trên, nhìn thì đẹp mắt, nhưng khi ăn vào miệng rất có thể sẽ mềm nhũn, ngấy đến khó chịu.

Còn nấm trong món rau xào nấm, chắc chắn bị cho thêm đường, ăn vào sẽ ngọt, làm mất đi vị thanh mát vốn có của nấm.

Đừng nói chi đến mấy món thịt,  bí quyết nấu ngon của nhà hàng chính là "rộng tay với dầu", lượng dầu bỏ vào nhiều hơn ở nhà gấp mấy lần. Nhưng với Tô Thụy Hi, mấy món dầu mỡ như vậy chỉ khiến cô thấy ngán ngẩm.

Cơm trắng cũng chẳng khá hơn, để cơm được mềm dẻo, chắc chắn lúc nấu đã nhỏ thêm mấy giọt dầu. Thỉnh thoảng ăn thì không sao, chứ ăn nhiều thì ngán không chịu nổi.

Ngày nay, đặt đồ ăn ngoài thì nhiều dầu là chuyện bình thường, Tô Thụy Hi đã quá quen rồi. Nhưng cứ nghĩ đến phần cơm chiên trứng mấy hôm trước, cô lại càng thấy mấy món này chẳng có tí hấp dẫn nào.

Rõ ràng là đều xài dầu hết, và cô cũng từng thấy Tôn Miểu làm cơm chiên trứng, cũng biết trình tự làm. Đầu tiên cho dầu vào, tráng một vòng quanh chảo, rồi mới cho cơm vào. Về lý thì món này còn thuộc hàng "thảm họa dầu mỡ", vậy mà phần cơm chiên trứng của cô chủ nhỏ kia lại có hương vị cực kỳ thanh đạm.

Nghĩ đến đó, Tô Thụy Hi lại thấy mấy món ăn của nhà hàng kia không ổn chút nào, dầu mỡ lộ rõ khi nhìn bằng mắt thường.

Càng nghĩ đến cơm chiên trứng, cô lại càng không thể nuốt. Ăn được vài miếng, cô thực sự chịu hết nổi, đặt đũa xuống, nói với trợ lý:

"Tôi đi bệnh viện đây, vẫn chưa truyền dịch xong. Có gì thì gọi cho tôi."

Trợ lý gật đầu đáp "Dạ", nhưng chẳng hiểu sao, nhìn bóng lưng sếp mình rời đi... lại có cảm giác như là... 'cô đang chạy trốn?'

Trợ lý lắc đầu, mình đang nghĩ gì vậy trời, sao lại ví sếp kiểu đó được chứ?

Lúc này, Tôn Miểu đang đợi nồi cơm điện nấu xong, ai ngờ lại hóng được một quả drama. Cô nàng đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thì thấy một cô y tá trẻ đi ra từ bệnh viện. Buổi chiều trong con hẻm nhỏ phía sau viện rất yên tĩnh, gần như không có người qua lại, mấy tiệm xung quanh cũng đóng cửa nghỉ trưa hết rồi.

Lúc thấy cô y tá, ban đầu Tôn Miểu còn tưởng cô ấy định đi ăn. Y tá mà, ăn giờ nào cũng không phải chuyện xa lạ. Nhưng nhìn vẻ mặt cô y tá không vui, lại đứng ngay cửa ngó nghiêng, là biết không phải định ăn uống gì.

Không phải khách tiềm năng, Tôn Miểu lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Chưa bao lâu, người mà cô y tá đợi đã tới. Tôn Miểu cũng chẳng để ý, nhưng khóe mắt liếc thấy là một thanh niên. Cô nàng đoán chắc là bạn trai người ta, cũng không có hứng nghe mấy chuyện yêu đương trai gái nên lấy cái tai nghe dỏm ra đeo vào, tiếp tục cày video.

Nhưng tai nghe dỏm thì có giới hạn, tiếng bên ngoài vẫn lọt vào tai cô nàng.

Có gì đó... sai sai. Hình như là đang cãi nhau.

Tôn Miểu biết chuyện này không liên quan gì đến mình, không nên nghe, đó là việc riêng của người ta. Nhưng cô nàng vẫn hơi lo cho cô y tá nên tắt tiếng điện thoại đi. Tai thì vẫn đeo tai nghe, nhưng thực chất là đang lắng nghe cuộc nói chuyện bên cạnh.

Ban đầu cô nàng chỉ định nghe thử xem sao, nếu chỉ là mâu thuẫn tình cảm thông thường thì sẽ không xen vào.

Ai ngờ, vừa mới tắt tiếng video đi, lại dính ngay quả bom, giọng cô y tá bén ngót như dao:

"Anh phiền quá nha?! Chúng ta chia tay rồi mà, sao còn mò tới tận chỗ làm của tôi?!"

Giọng người thanh niên cũng không nhỏ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!