Dường như con vịt cảm nhận được cái chết đang đến gần, nó vươn cổ, đập cánh loạn xạ. Tôn Miểu vốn định ra tay ngay trong sân, nhưng lại thấy cô bé nhà hàng xóm đang đứng bên cạnh.
Dạo này, Tôn Miểu cũng biết được nhũ danh của cô bé, ba mẹ gọi cô bé là "Khai Tâm". Chắc chắn đây không phải là tên thật, nhưng cái tên giản dị này chứa đựng mong ước chân thành nhất của ba mẹ cô bé, mong con gái có thể sống vui vẻ hạnh phúc cả đời.
Có Khai Tâm đứng cạnh, Tôn Miểu không thể xuống tay với con vịt, đành phải lấy kẹo ra dỗ dành cô bé về nhà, còn hứa tối sẽ đãi ăn ngon. Khai Tâm nghe xong thì vui vẻ cầm kẹo chạy mất.
Tôn Miểu mang con vịt và thau nước đi tới chỗ vắng vẻ phía sau nhà rồi ra tay nhanh gọn.
Số huyết đó cô nàng đã hứng lại hết, không để phí. Sau đó thuần thục vặt lông, chặt khúc. Làm xong xuôi, cô nàng gom những thứ dư thừa vào túi nilon dày, chuẩn bị lát nữa đem vứt ra bãi rác.
Tiếp theo, Tôn Miểu bước vào giai đoạn quan trọng: nấu nước lèo.
Đây là phần nước lèo dùng để nấu miến huyết vịt, món chính lần này. Có thể nói, một tô miến huyết vịt có ngon hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào nồi nước lèo này. kỹ năng dao thớt của Tôn Miểu cực kỳ chuẩn chỉnh, cô nàng lấy con dao chuyên lọc thịt do Hệ Thống cung cấp, vài nhát đã lóc sạch thịt vịt, chỉ còn lại phần xương.
Phần xương đó được cho hết vào nồi lớn, bắt đầu hầm.
Công đoạn này cần thời gian phát huy hiệu quả, hầm thật lâu, rồi lọc lại, nêm nếm gia vị, tiếp tục nấu, mới ra được phần nước lèo đậm đà hấp dẫn.
Trong lúc hầm, Tôn Miểu cũng không rảnh rang gì, cô nàng tranh thủ làm các việc khác, như chuẩn bị miến chẳng hạn. Mà công đoạn cuối cùng để làm ra miến lại rất mất thời gian vì phải đem phơi khô. Dù thời tiết tốt cũng mất tới 24 tiếng, mà Tôn Miểu thì không thể nào có ngần ấy thời gian đợi miến phơi khô mỗi ngày.
May là công nghệ hiện đại có thể rút ngắn được quá trình này. Hệ Thống đã cấp cho cô nàng một cái máy sấy, nhưng chỉ cho mượn trong thời gian mở quầy, hết tuần sẽ bị thu hồi.
Loại miến dùng trong món miến huyết vịt Kim Lăng là miến khoai lang, đặc sản của địa phương. Sau khi phơi khô, miến sẽ có màu hơi ngả vàng, mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất vị ngọt. Tôn Miểu tự đi mua khoai lang, rửa sạch, nghiền nhỏ, tất cả đều làm bằng tay.
Cô nàng mua rất nhiều khoai, vì trong 7 ngày tới không thể mỗi sáng đều dậy sớm làm miến được, nên phải tranh thủ làm sẵn hết một lượt.
Từng bước đều phải chỉn chu thì mới cho ra thành phẩm đạt trình độ bậc thầy. Tôn Miểu dậy từ sáng sớm, trưa chỉ ăn tạm chút gì đó, rồi lại tiếp tục cắm đầu vào làm. Trong lúc ấy, cô nàng còn tranh thủ nấu nước sốt kho vịt nữa...
Cũng may là đã luyện tập suốt 6 tháng trời, giờ tay nghề đã thành thạo, chứ không thì chắc chắn không thể làm nhiều việc cùng lúc như vậy.
Tới chiều, mặt trời lặn, Tôn Miểu mới được nghỉ tay.
Làm việc quần quật cả ngày, lúc đứng dậy, cô nàng cảm thấy lưng như muốn gãy đôi. Vừa xoa thắt lưng vừa hít hà mùi thơm từ căn bếp nhỏ, mùi nước sốt kho nồng đậm bao trùm cả căn nhà, đến mức át luôn cả mùi thơm từ nồi nước vịt hầm.
Lúc này, nồi lớn trong nhà đang nấu mẻ vịt mới, mùi thơm bay ra tận ngoài sân. Tôn Miểu luôn ước lượng thời gian, thỉnh thoảng sẽ vào xem thử, thấy chín tới thì vớt vịt ra, để lên khay inox, bọc màng thực phẩm, rồi cho vào ngăn mát tủ lạnh .
Trùng hợp là đúng lúc này, mấy người trong khu bắt đầu tan làm hoặc chuẩn bị đi làm ca đêm. Mùi nước sốt kho của Tôn Miểu thơm đến nỗi át cả mùi thơm đồ ăn nhà người ta. Đặc biệt là nhà Khai Tâm, người khác ngại hỏi, chứ Khai Tâm thân với Tôn Miểu, mẹ cô bé cũng mạnh dạn qua hỏi thử.
"Ủa, Tiểu Tôn, em nấu món gì mà thơm dữ vậy?"
"Em kho chút vịt thôi. Sáng nay em có hứa với Khai Tâm, để nguội tí rồi em mang qua cho chị với con bé."
"Vậy thì ngại quá!"
"Không sao đâu, coi như giúp em thử xem hương vị thế nào."
Cuối cùng thì mẹ Khai Tâm cũng không từ chối nổi, mùi thơm ngào ngạt trong không khí làm cô ấy nuốt nước miếng mấy lần, cảm ơn rối rít.
Tối đó, Tôn Miểu ăn luôn miến huyết vịt của mình nấu. Hương vị khác một chút so với trong không gian Hệ Thống, bởi vì Hệ Thống cung cấp nguyên liệu quá xịn, dù có trộn lẫn mấy con vịt chất lượng không đều là để luyện cho cô nàng khả năng chọn vịt tốt.
Nhưng càng về sau, cô nàng chọn ngày càng chuẩn, nấu ra món ngày càng ngon. Vịt ngoài chợ đầu mối dĩ nhiên không thể bằng nguyên liệu trong không gian Hệ Thống.
Đến 9 giờ tối, Tôn Miểu thấy món vịt kho cũng gần xong, lấy một phần mang qua nhà Khai Tâm, phần còn lại thì để mai bán. Khai Tâm nghe Tôn Miểu qua đưa đồ ăn thì mừng húm, nhảy lò cò từ ghế xuống, chạy lại tặng cho cô nàng một cây kẹo mút.
"Cho chị hả?"
"Dạ!"
Khai Tâm gật đầu cái rụp, Tôn Miểu phì cười: "Cảm ơn Khai Tâm nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!