Chương 47: Miến huyết vịt Kim Lăng (tên cổ của Nam Kinh)

Ánh mắt của trợ lý dán chặt vào hộp cơm mà Tô Thụy Hi xách trong tay. Mọi người không biết đó là gì, còn đang bàn tán liệu có phải sản phẩm mới của thương hiệu nào đó hay không, nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy giống cái nào, có người còn đoán là hàng đặt riêng.

Nhưng trợ lý thì sao lại không biết chứ? Đó chính là hộp cơm Leke Leke, còn là chính tay cô ấy đi mua về.

Gần đây, số lần Tô Thụy Hi mang theo hộp cơm rõ ràng tăng lên thấy rõ. Trợ lý bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Tô Thụy Hi xách nó, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy... nặng nề một cách kỳ lạ. Lúc đầu, cô ấy không lên tiếng. Mãi đến khi Tô Thụy Hi đã vào văn phòng riêng một lúc lâu, cô ấy mới cầm một tập tài liệu rồi gõ cửa đi vào.

Chờ đến khi bên trong nói: "Vào đi", trợ lý mới đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, cô ấy thấy Tô Thụy Hi đang ngồi trên sofa ăn trưa.

Trợ lý nhìn chằm chằm vào phần cơm trưa một hồi lâu, rồi nhanh chóng liên tưởng tới bữa ăn được đựng trong hộp dùng một lần mà cô ấy từng thấy vào ngày 1 tháng 5 khi đến công ty.

Cô ấy hỏi đầy ẩn ý: "Sếp Tô, chị đang ăn gì vậy?"

Tô Thụy Hi suýt nghẹn, vẫn trả lời giống lần trước: "Không có gì đâu." Nhưng từ lời nói tới hành động của cô khiến trợ lý lại nảy ra cảm giác... cô đang bảo vệ đồ ăn?

Không đến mức đó chứ? Một CEO oai phong, phú nhị đại với nền tảng sâu dày, lại đi che che giấu giấu món ăn nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt thế này?

Trợ lý giấu nghi hoặc trong lòng, xác nhận Tô Thụy Hi thực sự ăn một mình, rồi mới lấy lý do chính đáng là giao tài liệu để rời khỏi văn phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cô ấy, không lẽ sếp Tô đang yêu? Bữa trưa đó... là người yêu chuẩn bị cho?

Nhưng có đôi khi là bánh kẹp thịt bò mà? Là sao? Chẳng lẽ người yêu của sếp Tô cũng thích ăn món đó nên mua luôn?

Trợ lý càng nghĩ càng thấy rối, nhưng nhìn thái độ của Tô Thụy Hi, tám chín phần là đang yêu thật. Nếu đúng vậy, thì những biểu hiện kỳ lạ gần đây đều có lời giải thích hợp lý.

Có điều, khi cô ấy cố tưởng tượng cảnh Tô Thụy Hi trong dáng vẻ e thẹn của thiếu nữ, đứng cạnh một người đàn ông cao to tuấn tú... thế nào cũng thấy sai sai.

Trong đầu cô ấy hiện ra lại là cảnh có người đàn ông định tiếp cận Tô Thụy Hi, bị cô trừng cho một cái như thể nhìn thấy gián, người đàn ông lập tức giơ tay đầu hàng, mặt mày hoảng hốt tỏ rõ "Tôi không dám có ý gì bậy đâu!"

Trợ lý mới thấy tinh thần được chữa lành, đây mới là sếp Tô chứ.

Một người như Tô Thụy Hi, căn bản không có khái niệm gọi là "xứng đôi". Với tính cách cuồng công việc và bá đạo kiểu nữ cường, gặp ai cũng chỉ có thể đánh nhau đến cả hai cùng thiệt. Mà nếu đối phương là người yếu đuối, dính như dây leo, kiểu trai bao, chắc chắn Tô Thụy Hi sẽ không thèm liếc mắt. Cô cực kỳ khinh thường kẻ yếu.

Nghĩ tới nghĩ lui, trợ lý chẳng thể tưởng tượng nổi người đàn ông thế nào mới có thể làm người yêu của sếp Tô. Trong cảm nhận của cô ấy, Tô Thụy Hi sinh ra là để FA suốt đời, rồi sóng đôi với công việc đến bạc đầu.

"Không thể nào, chắc mình nghĩ nhiều rồi." Trợ lý lắc đầu tự gõ nhẹ vào trán, rồi trở về chỗ làm.

Mặc kệ chuyện bên Tô Thụy Hi, sau một ngày nghỉ ngơi thì Tôn Miểu đã bị Hệ Thống lôi vào không gian học tập, bắt đầu đợt huấn luyện mới.

Lần này món ăn phải học nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng cách Hệ Thống dạy thì lại... phức tạp tới mức điên rồ.

— Miến huyết vịt Kim Lăng.

Hệ Thống dạy theo cách khó nhất, từ nấu nước lèo, làm huyết vịt đến xử lý bộ đồ lòng, tất cả đều phải tự tay làm.

Ngoài đời, phần lớn món này toàn dùng nguyên liệu bán sẵn. Huyết vịt ra chợ mua là có. Nhưng ở đây, Tôn Miểu phải tự làm huyết, tự nhào miến.

Nói cách khác: Miến huyết vịt Kim Lăng, tự làm từ a tới z.

Thử thách đầu tiên của Tôn Miểu chính là giết vịt.

Chỉ riêng chuyện học cách giết vịt thôi, cô nàng phải mất ba ngày. Đến lúc thành thạo rồi thì có nhắm mắt cũng làm được. Hệ Thống đưa cho cô nàng một đống vịt, đủ mọi kích cỡ, đủ mọi độ tuổi, cô nàng còn phải học cách chọn ra con vịt phù hợp nhất trong đám đó.

Chọn sai? Học lại từ đầu!

Ba ngày trôi qua, ánh mắt Tôn Miểu nhìn con vịt đã lạnh lùng như nhân viên giết cá có thâm niên 10 năm trong siêu thị.

Tin mừng là, giờ chỉ cần là vịt, cô nàng đều có thể làm thịt trong vòng một nốt nhạc. Mà còn là kiểu "bậc thầy mổ bò", chia nhỏ từng bộ phận không gây một chút đau đớn.

Sau khi giết vịt là đến công đoạn xử lý huyết và bộ lòng. Làm huyết phải dùng phương pháp cấp đông, Hệ Thống cung cấp tủ đông siêu to. Riêng phần xử lý bộ lòng, nhất là ruột vịt, lại càng cần kỹ thuật đặc biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!