Chiếc xe máy điện của Tôn Miểu "tạch tạch tạch" chạy một mạch đến khu dân cư Thúy Đình Nhã Uyển. Vừa hay mới hơn 5 giờ rưỡi một chút, cô nàng còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy Tô Thụy Hi rồi, dáng người cô cao gầy nổi bật, đứng thẳng tắp trước cổng khu, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Tôn Miểu cho xe dừng ngay trước mặt Tô Thụy Hi. Chờ xe dừng hẳn, cô nàng mới lên tiếng chào:
"Chị Tô!"
Thật ra cô nàng rất muốn gọi là "chị Tô Tô" cho thân mật, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người vẫn chưa tới mức đó, đành thôi, không dám vượt rào.
Mắt Tô Thụy Hi sáng hẳn lên, nhanh chân bước tới vài bước. Hôm nay cô không đi giày cao gót mà mang một đôi giày bệt cực kỳ mềm mại, kiểu dáng cũng giống giày đi trong nhà. Quần áo thì cũng chẳng giống thường ngày, giống đồ mặc ở nhà hơn, bên ngoài khoác thêm một cái áo.
Chạy một quãng xa để mang cơm cho Tô Thụy Hi cũng đáng công, ít nhất cô nàng đã được thấy một mặt rất khác của Tô Thụy Hi.
Tôn Miểu tháo mũ bảo hiểm ra, treo lên kính chiếu hậu, rồi ấn chìa khóa. "Cạch" một tiếng, yên xe bật lên. Cô nàng lấy đồ ăn từ dưới yên xe ra đưa cho Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi đưa tay nhận lấy, sắc mặt thoáng chút ngơ ngác.
Tôn Miểu hỏi theo phản xạ:
"Có chuyện gì à?"
"Em... thì ra cốp để đồ của xe điện ở đó à..."
Tôn Miểu đáp:
"Dạ đúng rồi."
Một giây sau, cô nàng mới sực tỉnh:
"À... Chị, chị để ý à?"
Dù có một lớp ngăn cách, nhưng dù gì cũng là để dưới yên xe. Nhìn Tô Thụy Hi có vẻ rất sạch sẽ, nếu cô để ý thì cũng là điều dễ hiểu.
Tôn Miểu gãi đầu áy náy:
"Xin lỗi nha, em không nghĩ tới chuyện này."
Cô nàng đưa tay về phía Tô Thụy Hi, mà đối phương lại hơi giật mình, theo bản năng lùi ra sau một chút.
Tôn Miểu hơi ngẩn người:
"Chị vẫn ăn à?"
"Ăn." Tô Thụy Hi nghiến răng đáp, rồi nhìn Tôn Miểu một cái, giải thích:
"Không phải tôi để ý đâu, chỉ là không ngờ thôi. Trước giờ tôi chưa từng thấy ai chạy xe điện hết..."
Nghe người khác nói vậy thì có vẻ hơi giả trân, nhưng nghe Tô Thụy Hi nói lại thấy chẳng kỳ chút nào. Xung quanh cô đúng thật không ai chạy xe điện, ngay cả cô giúp việc đến dọn nhà cũng sẽ đậu xe ở chỗ khuất, nên Tô Thụy Hi đâu biết cốp để đồ của xe lại nằm dưới yên.
Còn với Tôn Miểu thì chuyện này quá đỗi bình thường rồi. Đồ ăn mà không để dưới yên thì để đâu, treo trước xe thì bị gió thổi lắc lư, không bằng để dưới này cho chắc.
"Lần sau em sẽ chú ý, không để dưới yên nữa."
Tô Thụy Hi lại lắc đầu:
"Không sao đâu, cũng đâu có bị sao đâu mà."
Rồi cô lại tò mò hỏi:
"Em thường để đồ ở đó lắm à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!