Tô Thụy Hi biết rất rõ: "Trưa nay, vừa đúng giờ ăn thì có một nhóm khách tới, bán sạch trơn từ sớm rồi, buổi chiều không bán nữa. Đừng nói 5 giờ, em có tới lúc 2 giờ cũng không mua được đâu."
"Hả??!!" Cô em họ hiphop hét lên một tiếng nổ vang trời: "Vậy giờ em phải làm sao?! Bánh kẹp thịt bò của em thì sao? Không có bánh kẹp thịt bò là em sẽ mất đi những phẩm chất tốt đẹp của bản thân đó, em sẽ chết đói mất!"
"Em không chết đói đâu, cúp máy đây."
Tô Thụy Hi chuẩn bị cúp máy, nhưng cô em họ hiphop kêu lên: "Khoan khoan khoan! Sao cô chủ Tôn không trả lời điện thoại của em vậy? Chẳng lẽ em không còn là bé cưng mà cô ấy yêu thương nhất nữa rồi à?"
——Ngay từ đầu cũng đâu phải đâu mà.
Tô Thụy Hi âm thầm phun chọt trong lòng, rồi lại có một tiếng nói rất khẽ khàng vang lên bên trong cô: "Người đó phải là tôi mới đúng."
Dù giọng nói trong lòng rất nhỏ, nhưng lại không thể lờ đi được. Gò má Tô Thụy Hi hơi ửng đỏ, cô vờ như không để ý, vuốt mấy sợi tóc mái rồi vén ra sau tai, trả lời: "Chắc em ấy đang chạy xe nên không nghe thấy chuông điện thoại, hoặc đang lái xe nên không tiện bắt máy."
"Sao chị biết?!"
Cô em họ rên rỉ, lúc này Tô Thụy Hi mới nhận ra cô lỡ lời, bèn mím môi rồi đáp: "Đoán đó. Cúp máy đây."
Lần này mặc kệ cô em họ hiphop than trời kêu đất thế nào, Tô Thụy Hi cũng không để tâm nữa, dứt khoát cúp điện thoại. Cô xách theo một túi nilon đựng đầy hộp đựng dùng một lần, tâm trạng tốt đến mức bước chân cũng nhẹ tênh. Lúc này cô đang ở nhà mình, vừa mới về tới nơi. Nếu có ai hỏi Tô Thụy Hi vừa đi đâu về thì cô chỉ có thể đáp: "Tất nhiên là tôi đi lấy bữa tối về rồi?!"
Còn là bữa tối do Tôn Miểu đặc biệt làm nữa.
Chuyện phải kể lại từ buổi chiều. Hôm nay Tôn Miểu dọn hàng rất sớm, về nhà cất xe, ghi lại sổ sách xong xuôi thì mới 2 giờ rưỡi. Hiếm khi cô nàng muốn chợp mắt một lát, thay đồ ngủ rồi lên giường, còn đặt báo thức để dậy chuẩn bị bữa tối.
Cô nàng đã chuẩn bị trước đồ ăn, nhưng hôm nay rảnh rỗi hiếm có, nên cô nàng định làm thêm vài món tươm tất một chút, coi như tự thưởng.
Dù gì Tôn Miểu ăn cũng nhiều. Làm nghề nấu ău mà, ngày nào cũng nhào bột 1 tiếng đồng hồ, làm nhiều thì ăn khỏe cũng là dễ hiểu.
Tôn Miểu yên tâm ngủ một giấc, nhưng chẳng mấy yên ổn, vì trong mơ cô nàng lại nhớ ra một chuyện, tối nay có thể Tô Thụy Hi sẽ không có cơm ăn. Đối với Tôn Miểu mà nói, chuyện đó quan trọng đến mức lọt cả vào giấc mơ.
Trong mơ, vấn đề này còn thật hơn nữa, Tô Thụy Hi đang trách cô nàng không nấu cơm cho cô ăn.
Dù trong mơ, Tôn Miểu cũng cảm thấy Tô Thụy Hi hơi vô lý. Nhưng người đó lại là Tô Thụy Hi mà, cô nàng cũng chỉ có thể dỗ dành: "Chị Tô, chị phải tự ăn tối đi chứ."
Nhưng Tô Thụy Hi trong mơ không chịu nghe lời, mà còn biến thành một con búp bê bằng bông phiên bản Q (chibi) nữa mới ghê. Nhìn một cái là biết Tô Thụy Hi ngay, nhưng tạo hình này đáng yêu quá thể.
Trước đây Tôn Miểu không hiểu nổi mấy cô bạn cùng phòng của cô nàng, một con búp bê bông mà bán mấy trăm tệ, lại còn phải đặt trước, chờ xếp lịch sản xuất, đúng là kiểu lì lợm để chờ ăn hành. Nhưng khi cô nàng nhìn thấy phiên bản Q của Tô Thụy Hi thì dần hiểu ra tất cả.
Cái này đâu phải mua búp bê bông nữa, đây là mua vợ của cô nàng mà!
Mua, nhất định phải mua! Mấy trăm tệ cũng không là gì hết, tháng sau ăn mì gói cũng được. Không chỉ phải mua búp bê bông, còn phải mua quần áo cho nó nữa!
Tôn Miểu nhìn bé búp bê nhỏ bám lấy ngực mình, tay đấm thùm thụp, cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa hạnh phúc.
"Tôi đói rồi, tôi đói rồi!"
Bé búp bê không ngừng lặp lại, phía sau còn thêm câu: "Nấu cơm cho tôi, nấu cơm cho tôi!"
Tôn Miểu không khỏi nghĩ: 'Chẳng lẽ Tô Thụy Hi thật sự đang niệm chú gì đó, hóa thành giấc mơ tới quấy rối mình hả?'
Rồi nghĩ lại, tối nay đúng là Tô Thụy Hi không có gì để ăn. Cô kén ăn như vậy mà ăn linh tinh liệu có no không?
Chắc cũng không đến mức đói chết đâu ha, dù gì cũng có món canh cô nàng chuẩn bị sẵn rồi.
Mà chắc sẽ lấy canh ăn với bánh mì tạm ha? Cũng... không hẳn là không thể.
Tôn Miểu nghĩ mãi, đến khi tỉnh lại, đầu óc vẫn luẩn quẩn chuyện đó. Cô nàng lắc đầu, tự nhủ đừng để thẳng nữ đùa giỡn nữa, cố gắng coi như không biết gì hết, cũng phải ép bản thân đừng thấy tội nghiệp Tô Thụy Hi vì không có cơm ăn.
Báo thức điện thoại reo, cô nàng dậy rửa mặt rồi sang nhà hàng xóm mượn xe điện đi mua đồ ăn. Cô nàng chỉ có chiếc xe bán hàng thôi, mà cái xe đó cồng kềnh quá. Đi vào sáng sớm còn đỡ, ít người, với lại cô nàng cũng mua nhiều đồ, cái xe đó chứa hàng mới đủ, chứ giờ ra ngoài mua vài món đồ ăn thì không cần phiền phức vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!