Chương 43: Cũng thường thôi mà

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tô Thụy Hi, nụ cười đã rạng rỡ nở trên gương mặt Tôn Miểu. Điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện có thích hay không thích, chỉ là khi nhìn thấy một người vừa đúng gu thẩm mỹ của mình, lại còn là người mình vô cùng ngưỡng mộ, thì tự nhiên sẽ nở nụ cười từ tận đáy lòng như vậy thôi. Huống hồ, Tôn Miểu vốn là người hay cười, thấy crush mà còn bày ra bộ mặt lạnh lùng thì mới lạ đó.

Tô Thụy Hi cũng nhận ra, ngay khoảnh khắc Tôn Miểu nhìn thấy cô, cô nàng thật sự cười rất rạng rỡ.

Cô bước tới, thật ra không định mua bánh nữa. Vừa nãy ở bên ngoài Tôn Miểu nói lớn đến nỗi Tô Thụy Hi ở trong nhà cũng nghe được. Cô qua đây chỉ để đưa quà cho Tôn Miểu, rồi âm thầm lén lút quan sát, hy vọng có thể mượn cớ nhờ Tôn Miểu làm cơm trưa mà thôi.

Ban đầu Tôn Miểu còn chưa để ý đến chiếc túi giấy tinh xảo mà Tô Thụy Hi đang cầm trong tay. Mãi đến khi cô hơi nhấc tay lên, ánh mắt Tôn Miểu mới rơi xuống chiếc túi ấy. Dù chỉ là túi giấy, nhưng loại này vừa dày vừa chắc, nhìn thôi cũng biết không rẻ. Ít ra cũng phải vài tệ đến hơn chục tệ một cái, hoàn toàn không thể so với túi nylon giá vài xu mà Tôn Miểu đang dùng.

"?"

Nhưng cô nàng vẫn chưa hiểu rõ, Tô Thụy Hi đưa cái túi ra là có ý gì.

Đang lúc Tôn Miểu còn hoang mang, Tô Thụy Hi đã lên tiếng: "Bên trong là kẹo."

"À..."

Tô Thụy Hi vừa nói, vừa hơi thả lỏng tay đưa túi về phía cô nàng. Tôn Miểu theo phản xạ đỡ lấy, sau đó đứng ngẩn người ra một lúc lâu, mãi mới phản ứng lại: "Cái này... cho em hả?"

Tô Thụy Hi gật đầu: "Ừm." Nhưng vẫn có chút ngại ngùng, không nói ra được lý do thật sự, mà chỉ tìm đại một cái cớ: "Lúc trước em đã từng cho tôi kẹo mà." Mà không chỉ một lần.

Tôn Miểu theo phản xạ vội vàng giải thích: "Mấy viên kẹo đó cũng là người khác tặng em, không đáng bao nhiêu tiền đâu." Chỉ riêng cái túi này đã mắc như vậy rồi, huống hồ còn có đồ bên trong. Dĩ nhiên cũng có thể là Tô Thụy Hi mua kẹo xong, tiện tay lấy đại túi đựng thôi.

Nhưng khi cúi đầu nhìn, cô nàng phát hiện trong túi là một hộp quà được gói gọn gàng.

Cái này mà nói là "thuận tay cho vào" thì ai mà tin được.

Cô y tá nhỏ ấy chắc còn đang thực tập hoặc mới đi làm, trong túi không có bao nhiêu tiền, kẹo tặng cho Tôn Miểu chắc cũng là trong khả năng tài chính của cô ấy. Còn Tô Thụy Hi tặng kẹo, số lượng vừa nhiều, lại nhìn là biết mắc tiền. Nhưng Tôn Miểu không phải kiểu người trọng sang khinh hèn, cô nàng thích tiền, nhưng càng thích tiền mình làm ra hơn.

Nên cô nàng không hề cảm thấy tấm lòng của cô y tá nhỏ thua kém gì Tô Thụy Hi cả.

Chỉ là... nói cho cùng, Tô Thụy Hi là crush mà. Nhận kẹo từ crush và nhận đồ ăn vặt từ cô y tá nhỏ, cảm giác mang lại đúng là hoàn toàn khác nhau.

"Em không định mở ra xem thử à?"

Đang lúc Tôn Miểu suy nghĩ vẩn vơ, Tô Thụy Hi bỗng nói một câu như vậy. Tôn Miểu theo phản xạ đáp: "Có chứ." Vừa dứt lời, cô nàng lập tức thấy hối hận, thôi xong, quên từ chối rồi.

Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại.

Nhất là khi thấy sắc mặt Tô Thụy Hi vui hẳn lên sau 2 từ đó, Tôn Miểu càng không nỡ để cô mất hứng. Cô nàng đặt túi giấy lên bàn xe, lấy hộp quà ra, chuẩn bị tháo lớp giấy bọc bên ngoài. Lúc này, Tô Thụy Hi cũng tiến tới một bước, rõ ràng là muốn tận mắt nhìn Tôn Miểu mở quà.

Tôn Miểu vốn đã tháo đồ nhanh nhẹn, lúc này cảm nhận được hơi thở của Tô Thụy Hi sát bên mình, lại càng hồi hộp, động tác càng vội hơn. Khi gỡ lớp giấy gói ra xong, cô nàng đặt qua một bên, rồi nhìn thấy một hộp quà màu đen, trên đó có hoa văn đen đỏ xen kẽ với mấy hình vẽ viên kẹo bằng tay cực kỳ đáng yêu.

Tôn Miểu mở nắp hộp, bên trong là những viên kẹo được sắp xếp gọn gàng, một số là kẹo cứng có bao bì, nằm rải rác trong hộp đen tuyền trông vừa sang trọng vừa xinh xắn. Một số khác được đựng trong hủ thủy tinh hình ngôi sao, đủ màu sắc, nhìn như báu vật của tuổi thơ.

"Em có muốn thử một viên không?"

"Được."

Nụ cười của Tôn Miểu càng thêm dịu dàng. Cô nàng đưa tay lấy một viên kẹo có bao bì, bóc ra rồi bỏ vào miệng. Vị ngọt lan ra, không hề gắt hay ngấy, ngược lại còn đậm đà hương dâu.

Phải công nhận, viên kẹo dâu này đúng là ngon hơn hẳn loại mà cô y tá nhỏ từng tặng.

"Có bao bì là kẹo cứng, còn trong hủ là kẹo mềm, đều là kẹo trái cây." Tô Thụy Hi nhẹ nhàng giải thích. Khi thấy ánh mắt Tôn Miểu hơi híp lại lúc ăn kẹo, cô cũng thấy lòng nhẹ nhõm và vui theo.

Ăn xong một viên, Tôn Miểu nghe Tô Thụy Hi hỏi: "Ngon không?"

Cô nàng gật đầu, thấy Tô Thụy Hi cứ nhìn chằm chằm mình, bèn hỏi lại: "Chị Tô, chị cũng ăn thử một viên đi?"

Mỗi lần Tô Thụy Hi hỏi vậy, Tôn Miểu luôn có cảm giác là cô cũng muốn ăn thử. Đúng là Tô Thụy Hi muốn ăn, nhưng thứ cô muốn là... cơm hộp, loại Tôn Miểu tự tay làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!