Điều quan trọng nhất là cô em họ ấy thích ăn cay, đúng kiểu "không cay không vui".
Tuy Tô Thụy Hi chưa từng ăn cơm chung với Tôn Miểu, nhưng cũng nhìn ra được, khả năng cao Tôn Miểu là người ăn cay được. Bằng chứng là hai lần cô bắt gặp Tôn Miểu đang ăn món thịt bò xào ớt xanh, chưa kể lúc nhận được lọ satế bò, mặt đối phương còn không đổi sắc như chẳng thấy cay tẹo nào.
Mặc dù một phần là do bản thân cô không ăn được cay chút nào, nhưng rõ ràng Tôn Miểu rất là "cứng vía" với đồ cay!
Nói vậy thì... Tôn Miểu và cô em họ của cô lại có chung sở thích rồi.
Không hiểu sao, trong đầu Tô Thụy Hi đột nhiên hiện lên cảnh tượng: Cô em họ và Tôn Miểu trò chuyện thân thiết, vui vẻ, sau đó Tôn Miểu cũng đồng ý mang canh cho người ta, nhưng toàn là loại canh cay nồng, đậm hương vị cho đối phương, còn bản thân cô thì lại chẳng ăn nổi chút nào. Tô Thụy Hi há miệng đứng một bên, muốn nói gì đó mà lại không thể, trong khi hai người kia khoác vai cười đùa rôm rả:
"Đã không ăn được cay thì thôi khỏi mang canh nhé, làm hai loại khác nhau phiền muốn chết!"
Tô Thụy Hi siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy cảnh tượng đó quá mứcức khủng khiếp. Nhất là hình ảnh cô há miệng lại không nói nổi tiếng nào, nhìn chẳng khác nào mấy con ngốc chỉ biết "a ba a ba" trên mạng!
Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Việc cô em họ đi trước, kết được bạn WeChat với Tôn Miểu cũng đã rồi. Nhưng hiện tại vẫn còn kịp để cứu vãn. Nếu cô cứ tiếp tục nhút nhát, không dám mở miệng tranh giành, thì mọi thứ rất có thể sẽ thành hiện thực y như tưởng tượng kia!
Tô Thụy Hi cảm thấy đã đến lúc cô cần hành động rồi. Ăn xong bữa sáng, cô lập tức xuống lầu, đứng trong sảnh tầng một quan sát một hồi. Nhìn thấy quầy của Tôn Miểu chẳng có lấy một khách, ngay lập tức cô vòng ra cửa sau lặng lẽ rời đi. Mục tiêu của cô là trung tâm thương mại gần đó, cô muốn mua vài món đồ... hối lộ Tôn Miểu.
Giống hệt như cô y tá nhỏ lần trước.
Hừ! Kẹo vừa rẻ vừa dở như vậy còn khiến Tôn Miểu cảm động, chẳng lẽ cô bỏ ra cả mấy ngàn mà lại thua sao?
Cùng lúc đó, Tôn Miểu hắt xì một cái, cảm thấy có người đang nói xấu sau lưng mình. Cô nàng dụi mũi, ngồi trên ghế chơi điện thoại. Đúng như dự đoán, hôm nay vẫn không có mấy khách. Cả buổi sáng, chỉ bán được mấy cái bánh cho cô y tá nhỏ và bà cụ Lý. Nhưng cũng tạm ổn rồi, vì họ mua cũng khá nhiều, còn nhiều hơn mức cô nàng nghĩ.
Đối với một xe bán hàng rong nhỏ, bán được ngần ấy là đủ rồi. Dù sao 3 mẻ bánh cũng kiếm được 300 tệ.
Nhưng, chuyện bất ngờ luôn có thể xảy ra. Ví dụ như bây giờ, có hai cô gái tay trong tay đi tới. Nhìn dáng vẻ thì chắc giống cô y tá hôm qua, vừa đi dạo từ trung tâm thương mại bên cạnh ra, chuẩn bị đến nơi khác chơi tiếp, lúc này thấy đói bụng, vừa hay nhìn thấy xe của cô nàng dễ thương quá nên ghé lại.
Chiếc xe đồ ăn mà Tôn Miểu đích thân thiết kế, lại được Hệ Thống cải tạo lại, quả thực rất ưng ý cô nàng, dễ thương, bắt mắt, đặc biệt thu hút.
Hai cô gái nhìn còn rất trẻ, chắc vẫn còn đang đi học, cả ba lô đeo lưng cũng là loại đáng yêu hết biết.
Tuổi trẻ tuyệt vời biết bao...
"Chị ơi, bánh kẹp thịt bò bán sao vậy chị?"
"10 tệ một cái, có loại cay và không cay. Nhưng bây giờ chưa có sẵn đâu, phải đợi chị làm tại chỗ."
"Làm tại chỗ càng ngon chứ sao, giá cũng ổn nữa. Vậy mỗi người một cái nha, em ăn cay, bạn em không cay."
"Được."
Tôn Miểu lấy 2 cái bánh, cho vào chảo bắt đầu chiên. Động tác của cô nàng rất thành thạo, lưu loát mà nhẹ nhàng, nhìn thôi cũng thấy có nét đẹp riêng. Hai cô gái mắt tròn xoe, nhìn cô nàng làm mà không rời mắt chút nào.
"Chị giỏi ghê, cảm giác như đũa trong tay chị có linh hồn vậy!"
Tôn Miểu sững lại một chút, hơi ngại ngùng: "Đâu có đâu..." Bình thường khách khen cô nàng thì toàn kiểu "ngon quá", "thích lắm" thôi, kiểu khen "văn nghệ" thế này thì là lần đầu thấy.
10 phút sau, bánh chiên xong, Tôn Miểu gói lại cẩn thận, còn nhắc nhở: "Cẩn thận bỏng miệng nha." Hai cô gái cầm lấy nhưng không đi, mà đứng luôn bên cạnh vừa thôi vừa ăn. Dù bánh nóng thật, nhưng với hai người này chẳng nhằm nhò gì, vừa ăn vừa suýt xoa, còn không ngừng khen lấy khen để.
"Chị ơi, ngon quá trời luôn!"
"Đáng tiếc là tụi em không văn chương, chỉ biết nói cái bánh này được tiên làm thôi!"
Hai người còn chưa ăn hết cái đầu tiên đã nhìn nhau rồi đồng thanh quay sang Tôn Miểu: "Chị ơi, mỗi đứa thêm 5 cái nữa nha! Cay hay không cay chị cứ để chung vô, tụi em ăn được hết!"
Thấy Tôn Miểu đồng ý, bắt đầu chiên tiếp, hai người họ mới vui vẻ tiếp tục ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!