Chương 41: Tại sao người đến sau lại thắng

Tô Thụy Hi cảm thấy Tôn Miểu hẳn là người rất coi trọng tiền bạc, nếu không thì đã chẳng đến mức không chịu giảm giá, thậm chí khi cô gái hiphop nói đùa, cô nàng cũng thẳng thừng từ chối. Một người tính toán đến vậy, rõ ràng là rất xem trọng đồng tiền.

Thế nhưng hành động của cô nàng lại có phần trái ngược, mỗi ngày đều dậy sớm, về muộn, bày xe bán hàng ngoài đường, chỉ để kiếm được 1 - 2 ngàn tệ mỗi ngày.

Tô Thụy Hi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có chút khó tin, nên quyết định ngày mai phải hỏi thử xem, rốt cuộc Tôn Miểu nghĩ gì.

Khi đang mải miết suy nghĩ, cô lại thấy ba mình đang... với tay lấy cái bánh kẹp thịt bò thứ ba! Tô Thụy Hi hít sâu một hơi, nhanh chóng ngăn lại:

"Ba! Không phải ba đã nói, làm gì cũng phải có chừng mực! Ba đã ăn 2 cái rồi, bánh kẹp thịt bò dù sao cũng là món mặn, không nên ăn nhiều. Ba cũng lớn tuổi rồi..."

"......"

"Mình à, con nói đúng đó, ông để xuống đi."

"... Thôi được, vậy để mai ăn tiếp."

Kết quả là sáng hôm sau, ba Tô phát hiện Tô Thụy Hi đã mang hết đống bánh kẹp thịt bò đi rồi!

Đúng vậy, Tô Thụy Hi... đã lật kèo, không để lại cái nào.

Ba Tô tức đến mức suýt tắt thở, sao con nhỏ này có thể làm vậy được chứ! Một chút hiếu thảo cũng không có!

Sáng sớm hôm sau, Tôn Miểu chưa đến nơi, đã thấy có người đang đứng dưới đèn đường. Nhìn kỹ lại... chẳng phải là cô y tá nhỏ hay sao?

Cô y tá thấy Tôn Miểu đến, lập tức gọi:

"Nhanh nhanh nhanh! Cô chủ Tôn! Tôi phải mua bánh, xong còn phải đi làm nữa!"

Tôn Miểu vừa dừng xe dựng quầy, vừa cười nói:

"Thế thì cô phải đợi một chút nha, bánh tôi còn phải chiên nữa."

"Không sao, tôi đợi được! Tôi cố ý tới sớm mà."

Tôn Miểu dựng xe xong, mở ngăn tủ lấy bánh kẹp thịt bò đã chuẩn bị sẵn ra, định bỏ lên chảo. Tiện thể hỏi:

"Chị lấy mấy cái?"

"20 cái."

"?" Tôn Miểu nhìn cô y tá một cái:

"Mua nhiều vậy?"

"Chứ sao! Không phải chỉ mình tôi ăn đâu, còn có bác sĩ y tá trong khoa với vài bệnh nhân nhờ mua nữa. Mà tôi mua như vậy là còn ít đó! Mỗi người chỉ ăn 1 cái, nhưng chắc chắn là tôi ăn 2 cái mới đủ, 1 cái không no!"

Cô y tá cười sảng khoái với vẻ mặt đầy tự hào như thể "ăn được nhiều là vinh quang".

"2 mẻ bánh, phải đợi hơn 20 phút đó, kịp giờ không?"

"Kịp! Tôi tới sớm là có lý do hết."

Tôn Miểu xác nhận thời gian vẫn ổn thì không nói gì thêm, hỏi rõ mấy cái cay, mấy cái không cay rồi bắt đầu chuyên tâm chiên bánh. Khi cô y tá rời đi, hôm đó Tôn Miểu lại rảnh rỗi. Hôm qua bán sớm là may mắn, nhưng hôm nay cô nàng không chắc, dù gì cũng là kỳ nghỉ lễ 1/5, người ra đường rất ít.

Chừng một lúc sau, gần 8 giờ, có khách quen tới, nhìn từ xa là Tôn Miểu đã nhận ra ngay, là bà Lý.

Trước đây mua Mala xianggou thì bà ấy dắt cháu gái nhỏ đi theo, nhưng lần này chỉ có mình bà ấy. Tôn Miểu hơi khựng lại, lưỡng lự không biết có nên chạy ra đỡ bà ấy hay không, nhưng nghĩ lại thấy thôi, tinh thần bà Lý tốt thế, lỡ đâu cô nàng chạy tới đỡ lại bị bà ấy hiểu nhầm là coi thường người ta thì không hay.

Tinh thần bà Lý hăng hái, thoắt cái đã tới trước mặt Tôn Miểu. Bà ấy nở nụ cười hiền hậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!