Tô Thụy Hi không có ý định mời trợ lý ăn chung, trợ lý cũng không hỏi thêm, định rời đi để tiếp tục công việc của mình. Nhưng đúng lúc đó, Tô Thụy Hi gọi cô ấy lại. Trợ lý thề là, bản thân tuyệt đối không có tí xíu nào hy vọng rằng Tô Thụy Hi sẽ mời mình ăn đâu.
Chỉ là khi quay đầu lại, cô ấy nghe thấy Tô Thụy Hi nói:
"Em đã đến rồi thì tiện thể rửa giùm tôi cái chén nhé."
"... Vâng ạ."
Trợ lý đành nhịn xuống, ai kêu Tô Thụy Hi trả lương cao làm chi.
Chỉ cần lương đủ hấp dẫn, làm gì cũng được, trợ lý hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Trong khi Tô Thụy Hi đang ăn trưa trên lầu, thì Tôn Miểu cũng đang ăn trưa của mình ở dưới lầu. Vẫn là cái hộp cơm giữ nhiệt quen thuộc, thiết kế hai tầng, riêng món tôm thì đựng riêng. Đồ ăn của cô nàng thì đơn giản hơn hẳn, chỉ túm đại một cái túi ni lông đựng vào là xong.
Cô nàng đang ăn được nửa chừng thì có người đến hỏi mua bánh kẹp thịt bò. Tôn Miểu đứng dậy, thu hộp cơm lại trước rồi mới báo giá cho khách.
"10 tệ một cái..." Vẫn là câu nói quen thuộc. Người đàn ông đó vừa nghe đến giá đã thốt lên: "Hả? Mắc vậy á? Ở trung tâm thương mại chắc còn rẻ hơn!"
Dù bị nói như thế, Tôn Miểu chẳng hề tức giận, vẫn cười tươi trả lời:
"Nguyên liệu của tôi rất chất lượng, đảm bảo ăn ngon, đáng đồng tiền lắm."
Người đó lắc đầu: "Tôi thà xuống trung tâm thương mại ăn còn hơn."
Tôn Miểu không đáp thêm câu nào, chỉ chờ người đó rời đi rồi tiếp tục ăn phần cơm của mình. Hệ Thống thì bắt đầu càm ràm trong đầu cô nàng:
[Kêu anh ta đi trung tâm thương mại mà mua! Nếu 10 tệ mà mua được cái bánh kẹp thịt bò chất lượng như bên mình, tôi ăn cái bánh đó luôn cho cô coi!]
"Tôi nghĩ cậu chỉ muốn kiếm cớ ăn chùa thôi."
Sau khi ăn xong, Tôn Miểu tráng sơ hộp cơm, vứt rác vào thùng, rồi đậy nắp lại. Cô nàng hơi lo lắng:
"Trời sắp nóng rồi, cái thùng rác để ngay xe bán hàng như vậy, không biết có bốc mùi hôi không nữa?"
[Cô lo gì mấy chuyện đó, thùng rác này là sản phẩm do tôi chế tạo mà! Yên tâm đi, bên dưới có cơ chế phân giải mùi hôi, không nặng mùi đâu. Nếu cô vẫn thấy khó chịu thì đem theo hai cái túi rác, xong buổi trưa thì buộc chặt lại, để xuống đáy, đảm bảo không mùi gì có thể tràn ra được.]
[Vả lại, thùng rác của tôi còn có chức năng tự làm sạch. Quan trọng là không dính dơ, tối về cô chỉ cần xả nước sơ là xong, bên trong sạch bong sáng bóng luôn!]
"Mi nói cũng có lý ha."
Nghe vậy, Tôn Miểu yên tâm hơn, không nghĩ thêm nữa.
Ăn xong thì mới hơn 12 giờ rưỡi, Tôn Miểu thấy hơi rảnh, nên ngồi chơi điện thoại. Ai ngờ mới đến 12 giờ 45 thì đã có khách, mà còn là người quen.
Là Chu Linh và mẹ của cô bé.
Hai người xuống xe, tài xế vẫn ngồi trong xe không xuống. Chu Linh bước đi rất nhẹ nhàng, vui vẻ chạy về phía Tôn Miểu, mẹ cô bé theo sau, vừa đi vừa nhắc: "Đi từ từ thôi con."
Chỉ cần nhìn dáng hai mẹ con sóng vai bước tới, Tôn Miểu đã biết, chắc chắn mối quan hệ giữa họ đã dịu đi không ít.
Chu Linh đến gần, cười tươi như hoa:
"Chị chủ ơi, em đến mua bánh kẹp thịt bò đây!"
"Được, 10 tệ một cái. Có cay và không cay, em muốn mấy cái?"
"Vị cay có cay nhiều không chị?"
"Không cay lắm đâu, chỉ hơi cay nhẹ thôi. Nếu em thích cay hơn thì có thể cho thêm satế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!